7: Dữ dội và dịu êm

381 46 4
                                    

Tình huống bây giờ khá giống trong mấy tiểu thuyết cưới trước yêu sau, nam hoặc nữ chính sau khi trải qua một đêm ói lên ói xuống ói mật xanh mật vàng ói ra cả quả địa cầu có bốn đại dương thì không còn nhớ được hôm qua mình về phòng bằng cách nào nữa, chỉ khác là Park Jimin thức dậy không quấn chăn ủy khuất chui vào một góc khóc nức nở vì bị chiếm đoạt thể xác lẫn tâm hồn, mắng người bên cạnh là đồ cầm thú không có lương tâm mau chịu trách nhiệm đi. Anh chỉ bị đánh thức bởi cái đầu nặng trình trịch đang gối lên tay làm tay anh tê cứng và mong muốn khi Min Yoongi tỉnh dậy vui lòng đi mua bảo hiểm cho cánh tay gầy gò ốm yếu của anh ngay và liền.

"Á?" Yoongi đã dậy, việc đầu tiên làm là há mồm trợn mắt nhìn Jimin.

"Á á cái hỏi chấm! Còn không mau nhấc cái đầu ra?"

"Đầu vào với đầu ra cái gì? Sao tôi lại ở đây?" Cậu trừng mắt với anh.

Ha, trúng phải khói xóa tan kí ức của Tôn Ngộ Không hay gì mà quên nhanh thế? Ánh mắt ngỡ ngàng của Yoongi lúc này tự dưng làm Jimin cảm thấy mình giống như đang bị gán cho cái vai lưu manh đểu cáng, không có lương tâm mà đi phá hoại cái kỉ lục hơn 20 năm chỉ biết làm bạn với chăn gối của luật sư Min.

"Anh bạn ạ, hôm qua cậu nhìn thấy một hiện tượng tự nhiên do con người tạo ra gọi là sự cháy, cậu sợ đến nỗi hóa thành nước sau đó tự tiện chảy vào lòng tôi cậu có nhớ không? Tôi cũng không hiểu tại sao tầm này hai mình lại chen chúc trên một chiếc giường đơn nhưng tôi xin thề là tôi không có khùng đến mức đưa tay ra mời luật sư gối lên đâu ạ!"

Yoongi lập tức đen mặt lại, cái nỗi sợ mà cậu luôn giấu kín trong tim không ngờ có một ngày lại bị người khác khám phá ra theo phương thức ấy. Quá khứ tối tăm cậu không muốn kể lại, nhưng cũng không thể giả vờ rằng hôm qua cậu bị mộng du được, có quỷ mới tin.

"Anh uống thuốc chưa?"

"Bẻ lái hay đấy!" Jimin nghĩ là nghĩ vậy nhưng không cố bóc mẽ Yoongi nữa, lấy điểm yếu của người khác ra trêu đùa thực sự không đáng mặt quân tử chút nào.

"Này có khi nào cậu chôn Paracetamol xuống đất với niềm tin mãnh liệt là nó biết tự mọc cây rồi đơm hoa kết trái không? Chứ hôm qua tôi tìm trong tủ thuốc muốn rớt tròng mắt ra cũng không tìm được viên nào cả."

"Nó ở chỗ con mèo chiêu tài ấy! Để tôi xuống lấy rồi pha cháo cho anh."

Tiếng con mèo lại văng vẳng bên tai Jimin: "Chuyện xui rủi tui đâu có muốn!".

Trước sự nhiệt tình bất ngờ này của cậu, Jimin chỉ có thể gọi là giác ngộ. Mặc dù đã trải qua một đêm nhưng vì chưa uống thuốc nên cơn sốt của anh vẫn chẳng lui đi được bao nhiêu, toàn thân vẫn còn run lẩy bẩy, Jimin dám chắc một nửa cơn sốt này đã được truyền qua người Yoongi, nếu không phải thì anh sẽ làm đơn kiện cáo rằng ông trời không biết thế nào là có phúc tự hưởng có họa cùng chia, cần học lại khái niệm đồng cam cộng khổ. Nhìn bóng lưng lao đi như chạy trốn của Yoongi (thôi được rồi là Jimin tưởng tượng ra như vậy), anh liền cảm thán rằng tên này nhất định là sợ anh thiếu thuốc như ăn bún đậu mà thiếu mắm tôm, như đi tắm mà quên xà phòng thơm, như mặc quần mà quên mặc áo.

yoonmin | từ thích thích thành yêu yêu rồi thương thương.Where stories live. Discover now