Chương XIII

4.8K 552 52
                                    

- A, anh Gem lại đến kìa!

Tiếng reo hò của đám nhóc vang lên, trong đó, giọng của cô bé vừa lên tiếng là to nhất, khiến Gem vừa bước vào phải lập tức đi đến, bế cô bé lên.

- Bé Nan, sao mà đáng yêu vậy hả?

- Anh Gem đáng yêu hơn cả Nan luôn ấy, lúc nào anh cũng mang kẹo cho Nan và các bạn hết.

- Vậy hả? Nếu anh không mang kẹo thì anh hết đáng yêu mất rồi.

- Hừm ... Không đâu, Nan nói lại nha, anh Gem đáng yêu không cần lý do.

- Dẻo miệng quá chừng!

Rồi đám nhóc xúm lại, vây xung quanh Gem, chìa tay ra trước mặt, những đôi mắt long lanh khẽ chớp chớp, hòng đòi quà từ cái túi vải to to của thầy Gem. Làm sao mà Gem có thể cưỡng lại được sự đáng yêu ấy chứ, nó nhanh tay lôi ra một túi kẹo, bỏ vào tay từng em nhỏ, rồi vờ nghiêm giọng.

- Chỉ được một viên thôi nha, lát nữa, bạn nào học chăm ngoan, siêng làm bài, anh sẽ thưởng thêm nữa.

Đám nhỏ nghe vậy, liền bỏ kẹo vào miệng, liến thoắng chạy về chỗ, ngồi ngay ngắn, bốn năm đứa chen nhau trên cái ghế gỗ dài, sẵn sàng nghe thầy Gem giảng bài. Còn thầy Gem thì đang rất hài lòng với thái độ trung thực của đám học trò, bắt đầu giở sách ra, dạy tụi nhỏ làm toán.

- Hôm nay, chúng ta sẽ học toán nha, nhớ tập trung nghe giảng, có chỗ nào không hiểu thì nhớ bảo anh, anh sẽ nói chậm lại cho tụi em hiểu, được không?

- Dạ được ạ - Đám nhóc đồng thanh.

Thầy Gem nghe tiếng dạ ngọt xớt từ mấy đứa nhỏ mà mát cả ruột, tinh thần thêm phấn chấn, lập tức đem hết kiến thức truyền cho học trò.

Từ ngày cô nhi viện chuyển về làng này, mỗi ngày Gem sẽ tranh thủ lúc đi kiểm hàng thì ghé qua một lúc, đôi khi sẽ lén kéo theo đám Prom và Ford nữa. Cứ nghĩ đến khi nào có chút tiền dư dả trong tay, bọn chúng mới có thể quay về thăm mọi người, mua chút quà cho họ. Ngờ đâu, hiện thực có chút nhẫn tâm, cướp đi sự êm ấm trước kia, may mắn gặp được ông phú hộ cùng cậu Ba, không thì đến khi bọn họ quay về thì chẳng còn gì. Trước kia Gem nghĩ nó nợ ông phú hộ một ân huệ, còn bây giờ nó nợ ông một lòng trung thành, nó sẽ làm việc thật chăm chỉ, hết lòng vì ông để đền đáp lại ơn này.

Lâu lắm mới gặp lại, Gem cùng thằng Prom và Ford đã dành cả một đêm để trò chuyện cùng các má, tụi nó kể hết những điều mới lạ ở nơi này, đem những chuyện vui đùa về công việc tụi nó làm, về bữa cơm tụi nó ăn, về những người lao động nơi xưởng đồ sứ của ông phú hộ, tuyệt nhiên không một có một câu chuyện nào về sự uất ức, sự nhọc nhằn trong những tháng năm tụi nó làm lụng vất vả.

Tụi thằng Prom còn nhao nhao lên, kể cho các má nghe chuyện thằng Gem giỏi như thế nào, được cậu Tư dạy học, được ông phú hộ tin tưởng, cho đi phụ việc quản lý xưởng, giờ Gem thành người có học thức, có tiếng nói trong xưởng rồi đó. Các má nghe xong thì bất ngờ lắm, họ xoa đầu đứa con trai ngoan, một tiếng tự hào, hai tiếng ngợi khen.

Thằng Gem ngại lắm, nhưng được mọi người tung hô như vậy, nó vui mừng còn nhiều hơn. Rồi nó suy nghĩ một lúc, quay sang các má, xin cho nó được dạy đám nhỏ. Họ bất ngờ lắm, Gem gãi đầu ngại ngùng.

[Geminifourth] • Thầm thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ