17,

2K 116 15
                                    

Taehyung ở lớp nhưng mãi chưa thấy Jungkook về liền đứng dậy đi tìm.

Cậu tìm khắp khuôn viên trường cùng sân sau nhưng vẫn không thể tìm thấy Nanon ở đâu. Bảo đi có việc mà bỏ cậu lại hơn 30 phút không chịu về, định đi luôn hay sao?

"Alo, Jungkook, mày đang ở đâu vậy?" Thấy Jungkook bắt máy, Taehyung không nhịn được mà cao giọng hỏi, nhưng đáp lại cậu là sự im lặng.

"Jungkook, trả lời tao."

"...."

"JUNGKOOK!!!" Taehyung nhịn không được mà hét lên, thật may khi ở chỗ cậu đang đứng ít người đi lại, không người ta sẽ nhầm tưởng cậu là đang đòi nợ thuê trong khi vẫn còn mặc áo nhà trường mất.

"Taehyung, lên sân thượng đi." Jungkook trả lời, giọng cậu khàn khàn, nghe thật đáng thương.

Taehyung nghe vậy thì vội cúp máy rồi chạy một mạch lên sân thượng. Cậu thở phào khi thấy bóng người mình đang tìm đứng ở đó. Jungkook đang khóc sao?

"Jungkook, tao đây, mày có chuyện gì vậy?" Taehyung tiến đến, nhẹ nhàng hỏi.

"Taehyung... có thể nói sự thật không?"

"Có thể đừng như ba tao được không..?" Giọng Jungkook run rẩy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Taehyung mà hỏi.

Taehyung khựng lại một hồi, mặt ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.

"Mày đang nói gì vậy? Tao không hiểu lắm.."

"Mày, chưa chết..." Trái tim bắt đầu quặn thắt lại, nó gần như ngừng đập luôn rồi. Cậu cảm thấy, hiện tại, mình là người đáng thương nhất.

"Haha, được rồi, tao cũng quá mệt khi cứ phải diễn rằng mình rất ngu ngốc rồi." Taehyung cười khẩy, hai cánh tay định bắt lấy Jungkook buông thõng xuống, nhét vào túi quần, ung dung bước đến chỗ cậu.

"Mày thật sự không nhớ gì hay giả bộ không nhớ vậy, Jungkook?" Taehyung đưa một tay nâng mặt cậu lên ngắm nghía một chút. Đẹp, mà ngu.

"Taehyung... ý mày là sao?" Jungkook khó hiểu hỏi lại, mặc dù cậu đã biết hết mọi chuyện, nhưng hình như nó không như cậu tưởng tượng...

Vốn ngay từ ban đầu cậu đã nghi ngờ Taehyung rồi, muốn cách xa cậu ta, muốn chán ghét cậu ta. Nhưng những hành động Taehyung dành cho cậu... nó thật sự quá dịu dàng. Tại sao cứ phải là Taehyung, tại sao vậy? Không thể là người khác sao...

"Mày, chính mày, người đã khiến tao phải chật vật như ngày hôm nay. Mày khiến tao mất đi cha mẹ và em trai, gia đình duy nhất của tao. Tao luôn tự hỏi rằng mình đã làm gì để khiến mày làm như vậy, chúng ta còn không quen biết nhau cơ mà?" Taehyung nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng chua xót. Tự hỏi xem, tận mắt chứng kiến người nhà mình chết là cảm giác như thế nào?

Taehyung dừng lại một chút, đưa tay vào túi quần rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó. Là cảnh sát...

Sau đó cậu gửi tin nhắn cho ba của Jungkook, kêu ông hãy lên sân thượng để nhặt xác con trai ông đi.

"Taehyung... không phải như vậy, đừng, tao không làm việc đó... Taehyung, mày phải tin tao, không phải mày nói mày sẽ luôn tin tao sao?"

Vkook | Trốn TìmWhere stories live. Discover now