Di truyền gen nhà họ Jeon rất tốt , tính cách và sở thích cũng không kém gì . Jeon Jungkook thừa hưởng một điểm giống phụ huynh mình ở chỗ cứ nửa đêm lại thấy buồn miệng , cho dù có buồn ngủ thế nào mà không cho thứ gì vào bụng lại chẳng thể ngon giấc.
Vậy nên lúc này đây mới có một Jeon Jungkook vẫn đang băn khoăn không biết có nên đánh thức gia chủ đang nằm cạnh hay không!
Nghĩ cũng lạ , từng cái xoa bụng nhẹ nhàng từ bàn ấy ấm áp ấy khiến cậu dễ chịu hơn hẳn , trong vô thức mà thiếp đi trong lồng ngực hắn . Hương thơm toả ra từ mái tóc ấy như một liều thuốc an thần khiến cậu chìm vào giấc ngủ . Vậy mà cơn đói này lại nỡ đánh thức cậu dậy!
Cũng phải , hôm nay cậu chưa ăn tối mà! Mới trở về nhà , tắm rửa , đọc vài trang sách , nghe vài bài hát , dọn dẹp nhà cửa thì đã nhận được điện thoại của TaeMin rồi.
Nói mới nhớ , Jeon Jungkook có cảm thấy lòng tốt của mình bị xem nhẹ đôi chút . Không dám nghĩ Kim TaeMin là người xấu , chỉ buồn vì lần đầu thằng bé dối mình nhưng lại an tâm khi đó chỉ là hai anh em nhà nó dàn dựng , Kim TaeMin không gặp nguy hiểm gì!
Jeon Jungkook ôm bụng mình , nó cứ kêu ùng ục nãy giờ , cậu ráng quên đi mà ngủ tiếp lại khó chịu mà lăn qua lăn lại , tiếng sột soạt ấy thành công làm Taehyung phải nhíu mày thức giấc.
" Em làm sao?" Hắn vươn tay , vòng qua eo Jungkook mà kéo cậu lại gần mình hơn , thoải mái ngửi hương thơm từ tóc của cậu , chân mày cũng dần dãn ra
" Không sao đâu!"
Vừa dứt lời , chiếc bụng phản chủ của cậu lại kêu lên ọt ọt làm hắn bật cười :" Thật sao?"
" Chỉ...chỉ là...có chút đói!"
Kim Taehyung hôn lên mái đầu của cậu rồi bước xuống giường , đi ra khỏi phòng trước . Cũng chẳng sợ Jeon Jungkook sẽ lạc trong nhà hắn vì cậu chỉ cần men theo ánh sáng mà hắn bật sẵn sẽ tìm được cầu thang xuống lầu dưới ngay thôi.
" Anh giỏi thật!" Jungkook nhận đĩa thức ăn từ Kim Taehyung. Vì buổi đêm nên hắn chỉ cho cậu ăn nhẹ trái cây và một ít rau xanh thôi , tránh bị đầy bụng.
Kim Taehyung đáp lại câu nói của cậu bằng nụ cười nhếch mép thương hiệu , hắn ngồi đối diện , ngắm cậu ăn đồ mình nấu . Cũng có gì đó gọi là niềm vui hiện hữu trong tâm trí hắn.
" Tôi sẽ rời đi ngay sau khi dùng xong!"
" Không cần phiền thế! Tôi không đuổi em!"
" Mê tôi rồi chứ gì? Jeon Jungkook này đẹp trai thì ai mà cưỡng lại được!"
Tông giọng trầm ấm bật cười khúc khích . Hắn thích mấy lúc Jeon Jungkook như thế này hơn là bộ mặt lạnh lùng ấy , rất đáng yêu.
Cái vẻ đáng yêu ấy , có lẽ hắn là người may mắn sau mẹ Jeon thấy được . Có những điều con người chỉ muốn dấu đi cho riêng mình , xem như là vật quý giá dù hình dạng của thứ kia là gì . Jeon Jungkook cũng là một phần trong đó , dù có là người thân nhất với cậu hay ngay lúc này đây , trước mặt cậu , cái người mang lại cho cậu cảm giác lạ lẫm ấy , người cậu biết một ngày nào đó không xa trong tương lai mình sẽ đặt trọn niềm tin vào , kể cả vậy Jeon Jungkook cũng không dám nói lên lòng mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vkook-DUNK and BLOCK
Fanfiction" Anh kia , anh có chắc là mắt mình ổn không? Bọn tôi được sử dụng sân này buổi sáng . Hay tên bọn tôi chói loá quá nên mắt anh không tiếp thu nổi?" ______ " Cậu còn có thể bất lịch sự tới mức nào?" Khi hẹn gặp và tặng người ta phát đấm sao? " Vì c...