11. Đuổi theo em

598 35 4
                                    

Tiếng đàn du dương kết thúc. Cả nhà hàng bây giờ chỉ còn mỗi mình Triệu Kỳ Vân trong bộ đầm trắng đẹp đẽ bước ra khỏi nhà hàng. Con đường vắng lặng lâu lâu có vài chiếc xe vụt qua hối hả. Khung cảnh ban đêm huyền ảo ánh đèn đường chiếu vào cô gái đi dọc vỉa hè. Ánh mắt cô đượm buồn nhìn cảnh đêm khuya làm cho cô càng trở nên đơn độc giữa phố thị phồn hoa, tấp nập.

- Triệu Kỳ Vân.

Tiếng gọi mang chút khí lực u buồn quen thuộc. Trầm ấm như vậy, dễ nghe như vậy nhưng cũng quá đỗi đau lòng, là ước mộng của cô cũng là ác mộng dằn vặt Triệu Kỳ Vân. Cô dừng bước chân quay lại sau lưng mình.

Cảnh đêm tịch mịch tĩnh lặng bao trùm lấy hai con người tuyệt sắc đứng đối diện nhau. Trùng hợp chàng trai đứng dưới ánh đèn sáng, cô gái ngược lại đứng trong khuất tối nơi đèn không chiếu tới. Hai người trái biệt nhau như hiện thực phũ phàng đem quan hệ của đôi bên hằn rõ một ranh giới. Ngươi mãi là người dưới ánh sáng ta mãi là kẻ trong tối mãi không chạm tới người.

- Huân thiếu gia gọi tôi có việc gì?

Lời nói muôn trùng xa cách đem khoảng cách của chúng ta ngày một đẩy xa. Em hệt như tiên nữ chỉ có thể mơ không cách nào với tới. Tôi như một tên hề rơi vào vòng xoáy em vô tình đặt ra.

- Vì sao em lại thay đổi đến thế? Thật sự em không còn yêu tôi ư?

Huân Vi Định mờ ảo nhìn cô gái trước mắt. Câu hỏi này đã quay quanh hắn hai ngày nay khiến hắn bứt rứt không yên. Nhớ trước kia cô luôn bám hắn đeo đuổi hắn tới tận công ty, ngày nào cũng đem cơm hộp cho hắn mặc dù biết rõ phần cơm ấy nằm trong sọt rác. Cô càng không nản mà ngày đêm gọi hắn nhắn hắn đến phát phiền, luôn chỉ dám đứng sau lưng hắn mơ ước hắn quay lại nhìn cô dù chỉ là một chút. Lúc đấy hắn xua đuổi nhục mạ mong cô rời khỏi mình càng sớm càng tốt, hắn ghét cay ghét đắng khuôn mặt dày cộm phấn, ghét tiếng gọi Vi Định. Nhiều lúc hắn muốn giết quách cô cho xong. Ông trời hình như đã nghe được mong ước của hắn nên lập tức thực hiện nó khiến hắn không thể nào trở tay kịp.

Từ cái ngày cô bước ra khỏi Triệu gia hoàn toàn như thay thành một con người khác. Không còn theo đuổi hắn như xưa, sau lưng hắn cũng không có cô gái nhỏ nào, trưa cũng không có lấy một hộp cơm trên bàn. Cô thật sự không còn bám theo hắn nữa. Ánh mắt khi nhìn hắn cũng không còn điên cuồng yêu thương mà là lạnh đến cực điểm nhạt đến vô tình. Triệu Kỳ Vân không còn là Triệu Kỳ Vân, Huân Vi Định cũng không còn là Huân Vi Định.

- Tôi nói này anh đúng rõ phiền đấy Huân thiếu gia. Mà cũng đúng một kẻ điên cuồng yêu anh như tôi đây đùng một cái không lẽo đẽo theo anh nữa nên có lẽ anh chưa thích ứng kịp. Tôi thật sự không còn yêu anh nữa. Còn vì sao tôi thay đổi câu hỏi này không phải anh nên hiểu rõ hay sao. Hành hạ tôi mấy mươi năm qua cũng quá đủ khiến tôi tỉnh ra. Bản thân ngu ngốc cũng có mức độ, tôi cũng nên buông bỏ mà tìm kiếm tương lai cho bản thân mình. Thứ không thuộc về mình giành giật cũng là vô nghĩa. Nói tới đây rồi chắc anh cũng hiểu. Tôi chúc anh cùng Ái Ái hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Cô bình tĩnh đạm mạc giọng nói trong trẻo du dương như bản nhạc được đệm trong màn đêm u tối. Khắc khoải đem lại nhớ nhung cho người đối diện tiến vào cơn mộng mị khôn nguôi của kẻ si tình.

(Np, nữ phụ) Hoa Lay Trước GióNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ