Chương 17

989 71 7
                                    

"Thạc ca! Hôm nay trừ đi phí tổn, chúng ta lời một lượng sáu trăm văn!". Kiều Thâm thật sự hưng phấn đến nỗi muốn gào thét.

"Mệt không?". Kỳ Thạc đi đến bên cạnh Kiều Thâm, nắm lấy tay y, còn một tay kia giúp Kiều Thâm xoa bóp bả vai.

"Không mệt, kiếm tiền thì làm sao mà mệt?". Kiều Thâm mỹ tư tư.

"Vì sao lại thích kiếm tiền như vậy?". Kỳ Thạc bị Kiều Thâm ảnh hưởng cũng mỉm cười theo.

"Kiếm tiền thật tốt nha, về sau Thường Nhạc của chúng ta muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, học tư thục, trụ đại viện...". Kiều Thâm khoa tay múa chân, nghĩ nghĩ, lại nói tiếp.

"Ta không mệt, chúng ta nếu cùng nhau sinh hoạt, như thế nào có thể để ngươi một mình gánh vác? Ngươi có thể chịu khổ, nhưng chính là ta luyến tiếc ngươi chịu khổ, ta cũng là nam tử nha."

Kỳ Thạc nghe lời Kiều Thâm nói, cũng cảm động vạn phần, hắn không nghĩ tới, Kiều Thâm sẽ đau lòng cho hắn, nhưng hắn chính là hán tử. Hán tử từ xưa đến nay, thành gia lập nghiệp, là trụ cột nên đương nhiên phải gánh vác việc nuôi sống gia đình.

Vì để cho người nhà có thể ăn no mặc ấm, mỗi ngày đều phải lao động vất vả, sao có thể rảnh rỗi tự hỏi chính mình có mệt mỏi hay không.

Kỳ Thạc mắt nhìn nhi tử, thừa dịp Tiểu Thường Nhạc đang cúi đầu vung vẩy chơi tiền xu bèn ôm lấy Kiều Thâm, hắn sẽ không nói quá nhiều lời hoa mỹ, cũng sẽ không biểu đạt kịch liệt, chỉ là nói.

"Ta không khổ."

"Hơn nữa mặc dù ngươi có thể kiếm rất nhiều bạc, chính là ngươi nếu không tạm ngưng công việc thì sẽ không có thời gian bên cạnh Thường Nhạc, hắn không có phụ thân làm bạn, tuổi thơ của hắn sẽ không có cảm giác an toàn." Kiều Thâm ngoan ngoãn mặc hắn ôm, lại nhẹ giọng nói.

Tiểu Thường Nhạc nghe được cha kêu tên của mình, ngẩng đầu lên, thấy phụ thân và cha ôm nhau, nhóc cũng thò qua tới.

"Cảm giác an toàn?". Kỳ Thạc thắc mắc, hiện tại tuy hắn thường xuyên nghe Kiều Thâm nói một ít lời kỳ lạ, nhưng hắn cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại thật thích đưa ra câu hỏi, rồi lại nghe Kiều Thâm giải thích.

Kiều Thâm bế Tiểu Thường Nhạc đặt ở giữa, một nửa mông ngồi trên đùi cha, nửa còn lại ngồi trên đùi phụ thân, hai chân ngắn nhỏ quơ quơ.

Kiều Thâm tiếp tục nói.

"Đúng rồi, ngươi đừng nhìn hài tử còn nhỏ, lúc bé bọn chúng đã sinh ra một loại cảm giác sùng bái đối với phụ thân cao lớn vĩ ngạn, phụ thân bồi hắn chơi, bồi hắn trưởng thành, không cho người ngoài khi dễ hắn, lòng hắn mới có thể vững chắc, dũng cảm lang bạt."

"Đây mới là quá trình trưởng thành khỏe mạnh của hài tử. Ngươi đừng nghĩ rằng không ốm đau mới là khỏe mạnh. Sức khỏe tinh thần cũng rất quan trọng."

Kỳ Thạc thật thích nghe Kiều Thâm nói về quan điểm dưỡng dục nhi tử, hắn chưa bao giờ nghe người ta nói quá nhiều về những điều này, ngay cả mẫu thân cũng vậy.

Kỳ Thạc nhớ tới khi còn nhỏ nghịch ngợm gây sự, Kỳ phụ trở về đánh hắn một trận, hắn lúc ấy thực bi thương, nhưng nói đến cũng buồn cười, chờ đến lúc hắn bị hài tử lớn tuổi hơn khi dễ, hắn liền giơ nắm đấm đánh trả.

Ở Huyện Thành Cổ Đại Dưỡng NhiWhere stories live. Discover now