Chương 41: Sẽ quên mất

692 85 8
                                    

Edit: Yeekies

Bầu không khí âm u, sương mù mênh mông đè nặng phía chân trời.

Trên mặt đất loang lổ những vũng nước, ngẫu nhiên bị vài giọt mưa rơi xuống tạo nên từng gợn sóng.

Giọt mưa tí tách đã dần ngừng lại, chỉ có từng đợt mưa phùn li ti lác đác, lưa thưa bay, tạo nên một tầng ẩm ướt trong không khí.

Ống quần thanh niên cầm ô hơi hơi vén lên, tóc mái có chút ướt át, vài sợi tóc mái ướt đẫm dính trên thái dương, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa đang bước chân dài hướng cậu đi tới, bước chân đang đi cũng dừng lại.

Cậu cúi đầu lấy ra di động, gửi một tin nhắn.

Người đàn ông đi trong cơn mưa, không bung dù, hướng cậu từng bước một đi tới.

Trần Tê cầm ô, sau khi bỏ điện thoại di động vào túi, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt mày trầm tĩnh mà nhìn người đàn ông đang đi tới.

Yến Hoàn ngồi trên ghế nhựa đợi Trần Tê cả một buổi chiều, bị một đám học sinh tuổi dậy thì cười trêu bán thuốc, còn bị tên tiểu bạch kiểm vui sướng khi người gặp họa thổi một tiếng huýt sáo thật dài châm chọc.

Theo lý thuyết, hiện tại hắn hẳn là tràn ngập lửa giận, nhưng không hiểu sao, khi hắn nhìn đến bộ dáng Trần Tê im lặng đứng đó, trái tim theo bản năng rung động, bước chân từ từ dừng lại.

Yến Hoàn ngừng tại chỗ, nhìn bộ dáng Trần Tê cầm ô, hắn nhẹ nhàng hướng tới thanh niên thấp giọng nói: “Lại đây với Nhị gia.”

Chỉ cần đến với Nhị gia, Nhị gia có thể xem như chưa từng phát sinh sự tình gì.

Trần Tê không nhúc nhích, vẫn như cũ cầm ô im lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn người đàn ông trước mặt.

Yến Hoàn chậm rãi đi đến chỗ thanh niên, môi mỏng gắt gao khẽ mở, nhìn qua cực kỳ mới lạ, hắn vụng về nhẹ nhàng nói: “Triển lãm tranh.”

“Lần sau Nhị gia cùng em đi xem.”

“Quà sinh nhật của em, Nhị gia đã để trong phòng vẽ tranh.”

Yến Hoàn lẳng lặng nhìn thanh niên trước mặt, hơi hơi khom người, nhìn cậu chăm chú, thanh âm bị ép tới rất thấp, hắn nhẹ nhàng nói: “Trần Tê, trở về đi.”

Mưa bụi tinh tế rơi trên mái tóc đen của người đàn ông, không gian mênh mông sương mù.

Hắn lẳng lặng mà nhìn họa sĩ nhỏ của hắn, như nhìn lại tháng ngày hắn chật vật nhất, năm tháng hắn nghèo túng nhất, họa sĩ nhỏ của hắn ngủ trên sô pha nhỏ hẹp đợi hắn trở về.

Sợ hắn nghèo khổ mà đem sổ tiết kiệm lấy ra, hốc mắt hồng hồng ướt đẫm nước mắt đem sổ đưa hắn, thậm chí còn sợ không đủ, trộm bán trang phục đổi lấy tiền gom góp thêm.

Họa sĩ nhỏ này từng bước một đi vào thế giới của hắn, trong mắt mang theo ý cười cùng tình yêu cầm bút vẽ, chỉ dám lén lút khi hắn ngủ say, ôn nhu mà nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị gia, em yêu ngài.”

Họa sĩ nhỏ.

Con ngươi Yến Hoàn nhu hòa, hắn nâng tay lên, không nhịn được muốn dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt thanh niên trước mặt một chút, muốn đem tóc mái ướt át ấy vén đi.

[ĐM - OnGoing] Tu La Tràng hôm nay thật là náo nhiệtWhere stories live. Discover now