Quyển 2 phần Minh Chiêu: Chương 1

1K 133 26
                                    

🌸🦁🐰🌸

Trời hửng nắng sau cơn mưa, chân trời dần nhiễm ánh chiều tà đỏ rực, nhuộm một màu hồng nhạt cho núi rừng ven sông, những chỗ trũng bên đường tích tụ nước, vó ngựa chạy qua khiến những giọt nước trong bắn tung tóe chiết xạ ra ánh mắt của hoàng hôn.

Con ngựa cao to bờm dài tung bay, nhưng người trên ngựa có vẻ hơi lười biếng, tóc đen chỉ cài một cây trâm gỗ, những sợi tóc đong đưa sau lưng, vốn là thịnh cảnh đầu hạ với sương nhẹ, nhưng hoàn toàn không hiểu sự trầm tư trên mặt người nọ.

"Này, hai ngươi cãi nhau à?" Có người cưỡi ngựa nhanh đi đến bên cạnh y.

Tiêu Chiến không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Thượng Quan, khoát khoát tay ý bảo hắn câm miệng.

Thượng Quan quay đầu nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác ở phía sau hai người cách đó không xa, đội mũ màn, một bộ bạch y tựa trăng hoa, một tay dắt dây cương, một tay nắm phật châu, nghiêng nhìn như trích tiên nhàn tản giáng thế, khiến người cảm thấy thanh lãnh xa cách, không dám đến gần.

Đây là làm sao vậy? Từ sau Quỳnh hoa Điển, giữa hai người liền quái dị vô cùng, không nói lời nào, như tiểu hài tử náo loạn mâu thuẫn, Thượng Quan nghĩ.

Trước đây Thượng Quan luôn cảm thấy giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, có một cái chắn khiến người ngoài không thể nào tiến vào. Chỉ cần hai người đứng sánh vai, thì vạn vật đều tĩnh lặng, bản thân hắn thường cảm thấy lúng túng, nhưng hiện giờ hai người không nói lời nào, hắn lại càng cảm thấy lúng túng hơn.

Hắn hơi mất kiên nhẫn nói "Nói đi, nói ra ta phân tích một chút cho ngươi."

Tiêu Chiến nghiêng mắt nhìn hắn "Ngươi đã thoát khỏi đả kích của Lâm cô nương rồi à?"

Lúc ba người rời khỏi Dương Châu, Lâm Bối Dao đặc biệt ra khỏi thành đưa tiễn, đi theo bên cạnh là một thiếu niên lang ngăm đen cường tráng, người sáng suốt vừa nhìn liền biết ý trong đó.

Mối tình đầu ngây thơ của thiếu niên Thượng Quan Mặc Bạch, còn chưa giương cao đã bị bóp trong tã lót.

Hạ xuống được vài ngày, lúc này lại bị nhắc đến, lại đổi thành một bộ mặt khác, vỗ ngựa nói

"Một hai ngày nay ta đã suy nghĩ cẩn thận, cưỡng cầu nhân duyên cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như bọn Vân Nương, còn chẳng bằng trước sau vẹn toàn, chỉ cho là một chốn phong cảnh mà du lịch nhân gian đi qua, không xem như cô phụ."

Tiêu Chiến nghe vậy cười khẽ "Ngươi đã...... thấy rõ ràng."

Thượng Quan thấp giọng lại gần "Vì vậy a, ngươi có muốn cũng chết già một lần không."

Nói xong, hắn nháy mắt ám chỉ Vương Nhất Bác phía sau.

Tiêu Chiến mím chặt môi.

"Sắp đến địa giới rồi, chúng ta muốn bắc thượng, hắn muốn nam hạ, ngươi thật sự...... nỡ sao?" Thượng Quan vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Tiêu Chiến.

Tạm dừng một chút, tiếp tục nói

"Nam thượng vốn có thể ra từ cửa nam thành Dương Châu, đi đường bộ, nhưng một đường này hắn lại theo chúng ta xuống vùng ven sông, đi đường vòng, ngươi đừng giả vờ không biết là vì sao nhé?"

[Bác Quân Nhất Tiêu] Hà Độ Phật - QuýtWhere stories live. Discover now