Chương 13

784 95 5
                                    

🌸🦁🐰🌸

Hai người cứ nhìn nhau giằng co như vậy một lát, cuối cùng Tiêu Chiến tức giận, ném gối một phát

"Không ngủ thì không ngủ, trừng bổn cung làm gì."

"......"

"Bổn cung tuyên một trai lơ hầu ngủ là được."

Chân mới giẫm lên mặt đất, đã bị Vương Nhất Bác hét lên một tiếng lạnh lùng.

"Trở về."

Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, nghiêng đầu không muốn nhìn hắn, Vương Nhất Bác mím chặt môi, cuối cùng bất đắc dĩ than một tiếng.

Đi đến trước bàn, đổ thuốc ra đưa cho Tiêu Chiến.

"Muốn ngủ cũng được, ngoan ngoãn uống thuốc."

Tiêu Chiến liếc nhìn thuốc đen tuyền kia, lại nhìn nhìn Vương Nhất Bác cũng không tính là sắc mặt tốt, cuối cùng vẫn làm ra lựa chọn.

Giơ tay uống thuốc một hơi cạn sạch, chén vừa buông liền bắt đầu ho sặc sụa

"Khó uống quá!"

Vương Nhất Bác bưng nước trà để y súc miệng, Tiêu Chiến ngoan ngoãn uống xong, lập tức ôm gối, lăn đến tận cùng bên trong giường, lộ ra một đôi mắt nai ướt dầm dề, vỗ vỗ giường

"Mau tới nằm cùng."

Vương Nhất Bác thở dài, ngồi bên giường cởi giày vớ, chậm rãi nằm xuống bên cạnh y.

"Ngủ đi."

Tiêu Chiến rất ngoan không dám lộn xộn, hai người cùng dùng tư thế nằm thẳng, nhìn màn rũ trên nóc giường.

Trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, sau một lúc lâu, Tiêu Chiến bỗng nói

"Mấy thứ tối nay, là cái gì?"

"Vật tà ám." Vương Nhất Bác đáp.

Tiêu Chiến hơi hơi trở mình, lớp vải sột sột soạt soạt, Vương Nhất Bác lại không dám nghiêng mắt, giọng nói của Tiêu Chiến hơi buồn bực

"Lúc bổn cung đến đây, nghe thấy hạ nhân nghị luận, kinh thành truyền...... nói là cổ họa."

"Ừm." Vương Nhất Bác đáp "Mạt học sẽ thay điện hạ điều tra rõ, điện hạ đừng nghĩ nhiều."

Lại là nửa khắc lặng im, Vương Nhất Bác gần như tưởng rằng Tiêu Chiến đã ngủ rồi, ai ngờ y bỗng nói một câu

"Là hoàng hậu."

Lúc này Vương Nhất Bác mới nghiêng mắt nhìn về phía y.

Tiêu Chiến đưa lưng về phía hắn, tóc tản ra một mảnh sau lưng.

"Nơi này nhìn như nhiều sóng ngầm cuồn cuộn, thật ra ngọn nguồn ở ba chỗ, bổn cung, hoàng hậu, phụ hoàng."

Vương Nhất Bác bỗng khẽ cười một chút, tiếng cười ấy ngắn ngủi, ở trong bóng đêm ôn nhu nói không nên lời.

"Ngươi lại cười cái gì?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu nói

"Chỉ là nghĩ đến, là Bốc Vấn quá lo lắng rồi, điện hạ rất thông minh."

[Bác Quân Nhất Tiêu] Hà Độ Phật - QuýtOù les histoires vivent. Découvrez maintenant