Chương 15: Không nhìn lầm người

128 7 0
                                    

Ước mơ khi còn nhỏ của Kỳ Duyên là làm giáo viên, nói ra cũng thật buồn cười, chỉ vì bản thân cảm thấy dáng vẻ giáo viên đứng trên bục giảng rất ngầu. Sau này có tuổi, Kỳ Duyên gặp được rất nhiều giáo viên ưu tú, học thức uyên thâm, tràn đầy trí tuệ, cho cô ảnh hưởng rất lớn, liền khiến Kỳ Duyên càng thêm kiên định với ước mơ.

Năm vừa tới trường dạy học, giống như phần đông những người trẻ tuổi khác, Kỳ Duyên nhiệt huyết sục sôi, vô cùng nhiệt tình. Nhưng không tới nửa năm, cô bị hiện thực tạt nước lạnh ướt đẫm từ đầu tới chân, sau đó thất vọng càng tích tụ càng nhiều, thỉnh thoảng cũng dịu dàng, nhưng vẫn không nản lòng.

Trường học không hề tươi đẹp như trong tưởng tượng của cô. Cô từng bị học sinh làm tức giận tới nổi điên, nhưng không thể răn dạy nhẹ nhàng một câu, cũng từng bị phụ huynh đàm tiếu đổ oan, có miệng nhưng khó giải thích, còn có những đồng nghiệp nhỏ nhen, chỉ vì lãnh đạo khen cô mấy câu trước mặt mọi người, liền ở sau lưng độc địa nói buổi tối cô trèo lên giường người ta.

Nhưng so sánh ra, quả thật trường học vẫn là một nơi tương đối đơn thuần trong xã hội. Tới sinh nhật, Kỳ Duyên sẽ nhận được những món quà do chính tay học sinh làm, lúc cô bị bệnh phải đi dạy, những cô cậu học trò đều tự giác chăm chú nghe giảng, không ồn ào nói chuyện riêng, khi cảm xúc của cô xuống thấp, đám trẻ làm đủ mọi cách kể chuyện cười, chọc cho cô vui vẻ, khi tốt nghiệp, một hai đứa trẻ sẽ khóc thành lệ nhân trước mặt cô, không nỡ rời đi...

Làm giáo viên có quá nhiều chuyện tốn sức, còn phải đối diện với yêu cầu đạo đức quá cao của xã hội, theo lí thuyết, gia đình Kỳ Duyên giàu có, lại là con gái độc nhất được cha thương mẹ yêu, không có lí do phải hứng chịu những dằn vặt này.

Nhưng giả dụ Kỳ Duyên từ bỏ từ sớm, có lẽ vẫn có thể gặp Minh Triệu ở quá bar, nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ đối tượng tình một đêm, sẽ không có thêm điểm giao cắt, càng không có vô hạn khả năng.

Thấy được lòng người hiểm ác, mới biết được ánh sáng đáng quý nhường nào.

Tối đó ở bệnh viện, lòng Kỳ Duyên rối như tơ vò. Khi đầu óc bình tĩnh lại, lí trí quay về, lại giật mình cảm thấy bản thân quá mạo hiểm, vừa sợ hãi vừa mang theo ý định cầu may. Nếu Minh Triệu không cảm kích, quay lại cắn ngược, cô sẽ lại lần nữa rơi vào vũng bùn y hệt. Nhưng nếu ngược lại, quan hệ của hai người sẽ có thể tiến gần hơn.

Kỳ Duyên không cản được trái tim thánh mẫu của bản thân, liền đánh cược một lần. May mà cược thắng, cô không nhìn lầm người.

Có thể được thấu hiểu, là một chuyện may mắn nhất trong đời, không cần nhiều, chỉ cần một người là đủ.

Kỳ Duyên ngây người đứng đó, trong mắt có chút nóng nực, nghe thấy tiếng bước chân trong phòng truyền tới, vội đưa tay gõ cửa, chớp chớp mắt: "Mỡ Mỡ, ăn cơm thôi."

Cánh cửa đang đóng hờ được mở ra, hai mẹ con cùng ra ngoài, Gia Hân ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, ánh mắt long lanh: "Cảm ơn cô Duyên, cô vất vả rồi ạ."

"Đi rửa tay đi." Kỳ Duyên ngây ra, cười cười vỗ vai cô bé, lại ngẩng mắt nhìn về phía Minh Triệu, ánh mắt lơ đãng lại sâu thẳm.

(Triệu Duyên - Cover) LUÔN CÓ GIÁO VIÊN MUỐN MỜI PHỤ HUYNH - Cảnh NgôWhere stories live. Discover now