Chương 9

387 22 0
                                    

Editor: Hang

----------------------------------

Ninh An vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chằm chằm cậu, trong mắt hiện lên tìm tòi cùng nghiên cứu: " Anh, anh muốn đi đâu vậy?"

Ninh Thư nhìn cậu ta chắn trước mặt mình, lãnh đạm mà mở miệng: " Tôi cùng bạn học đánh bóng." Cậu vừa định đi qua nhưng đối phương lại một phen nắm lấy tay cậu.

Thiếu niên nâng lên đôi mắt: " Cậu định làm gì?"

Ninh An lộ ra một vẻ mặt tươi cười, thanh âm mang theo điểm ngọt nị nói: " Anh mang theo em cùng được không? Dù sao em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì , không bằng em bồi anh cùng chơi bóng?"

Ninh Thư nhíu mày, tránh thoát khỏi tay đối phương, nói: " Bạn học của tôi cậu không có quen biết."

Tươi cười bên môi Ninh An nhạt mất, dần dần mất đi kiên nhẫn, ôm ngực lập tức thay đổi sắc mặt: " Anh chính là đi gặp Thẩm tổng đi?!"

Ninh An lần trước đến công ty tìm đối phương liền thấy chiếc xe này. Cậu ta cố ý nhìn nhiều lần, nhưng không nghĩ tới chiếc xe này vào cuối tuần trước lại tới đón anh trai hắn đi.

Trong lòng Ninh An miễn bàn là có bao nhiêu ghen ghét.

" Nếu không muốn bị ba ba phát hiện, anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."

Nhìn nam sinh trước mặt kiêu căng ngạo mạn, người trước người sau quả nhiên chính là hai bộ dáng, ngày thường thì giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu, vừa đến trước mặt cậu liền lộ ra bộ mặt chân chính.

Ninh Thư trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười: " Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ đáp ứng?"

Ninh An mặt có chút vặn vẹo, có chút tức muốn hộc máu. Nhưng cậu ta cũng mau chóng bình phục sắc mặt, từ trên người lấy ra một đồ vật, đắc ý nói: " Đây là di vật mà mẹ anh để lại cho anh, hẳn là không sai đi."

Ninh Thư không nói lời nào.

Cậu thật ra đã xem nhẹ trình độ vô sỉ của đối phương. Ở trong căn nhà này cậu căn bản không có cái gọi là không gian riêng tư. Bằng không cũng sẽ không bị Ninh An vào phòng ngủ mà cầm đi chiếc vòng cổ mà mẹ nguyên chủ để lại.

Cậu vì nguyên chủ cảm thấy thật bi ai. Bởi vì bọn họ đều là đồng dạng vận mệnh, đồng dạng tao ngộ. Nhưng nguyên chủ khả năng so với cậu còn may mắn hơn một chút, ít nhất cậu ấy còn có mẹ yêu thương, tuy nó thực ngắn ngủi.

Ninh Thư nhìn nam sinh dạt dào đắc ý trước mặt, cảm thấy có chút ghê tởm, đem bàn tay đưa qua: " Đưa cho tôi."

Ninh An cười nhạo, ngọt ngào nói: " Anh nếu muốn tôi đưa, ít nhất lấy ra thành ý của anh đi." Cậu ta không chút khách khí mà đưa ra yêu cầu: " Chỉ cần anh đáp ứng đưa tôi cùng đi gặp Thẩm tổng, tôi liền đem nó trả anh, thế nào?"

Ninh Thư nhìn cậu ta: " Cậu muốn đi thì chính mình đi thôi." Sau đó xoay người, chuẩn bị về phòng, lấy điện thoại gọi cho Thẩm Minh Hiên.

Thanh âm Ninh An mang theo bén nhọn: " Anh rất đắc ý có phải hay không? Anh nếu không đi, tôi liền đem chiếc vòng này hủy hoại."

[Edit/ Xuyên nhanh] Bị hắc hóa đại lão chiếm hữuWhere stories live. Discover now