18. Hầu hạ người ốm

249 8 0
                                    

Duỗi cái eo lười, đưa tay qua đặt lên trán Triệu Minh, tuy rằng còn có chút nóng, thuốc hạ sốt có tác dụng. Nếu đợi lát nữa còn không tỉnh, vẫn nên đưa cô ta đi bệnh viện, sốt cao như vậy, cô không phải bác sĩ chuyên nghiệp, không thể hoàn toàn ỷ lại vào thuốc cô mua được.

Nâng tay nhìn đồng hồ, ngủ một giấc như vậy đã hơn bốn giờ chiều, sắp đến thời gian ăn cơm chiều, Thanh San cơm trưa cũng chưa ăn được bao nhiêu. Cô ôm bụng nhẫn nhịn, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại cho Triệu Minh, đi phòng bếp.

Thanh San mở tủ lạnh ra, vừa nhìn liền mất hết hứng khởi muốn xuống bếp, sắc mặt cô xám trắng mà nhìn tủ lạnh rỗng tuếch, trừ bỏ ngăn trên cùng có cái quả trứng gà cùng mấy hộp sữa bò bên ngoài, bên trong không còn gì hết.

Thường ngày Triệu Minh đều không ăn cái gì sao? cô  là là tiên tử uống sương sớm lớn lên sao? Thanh San cầm một hộp sữa bò lên nhìn, ngày sản xuất là tháng 10 năm ngoái, bây giờ đã là tháng 10 năm nay, cô ta còn chưa uống xong, cô nghĩ cô ta cũng không cần uống nữa, đều đã hết hạn. Lấy tất cả sữa bò ra nhìn hạn sử dụng, xác định đều đã quá hạn, sau đó cho vào trong túi, mở ngăn tủ phòng bếp nhìn đồ vật bên trong, thật là ngay cả công cụ nấu cơm cơ bản đều không có, Thanh  San không thể chịu đựng được, xách theo túi sữa bò quá hạn liền rời đi, đến dưới lầu đem sữa bò ném vào thùng rác, đánh xe đến siêu thị ở gần đó, chuẩn bị mua sắm lấp đầy cái tủ.

Làm tổng giám đốc tập đoàn Vạn Vân, lương một năm cũng du di 3 tỷ, cô đương nhiên không thiếu tiền, cho nên đi dạo siêu thị, hầu hạ người bệnh. Ở siêu thị, Thanh San thực sự là mua sắm rất nhiều, trong xe đẩy chứa đầy rau dưa trái cây còn có thiết bị nấu cơm, cô còn mua thêm thực phẩm đông lạnh, nghĩ lần này chính mình đi rồi Triệu Minh đói bụng cũng có thể tự nấu ăn, không cần lại uống sương sớm.

Mua xong đồ vật, nhờ bảo vệ giúp đỡ mang lên xe, người bên ngoài rõ ràng có thể nhìn thấy một người xa lạ đang dọn đồ vật lên trên lầu từng chuyến một, không biết còn tưởng rằng là khách mới thuê dọn đến.

Bởi vì sự cố lần trước, Quý Quân vẫn luôn rất áy náy vì làm liên lụy Triệu Minh, nên quyết định tới thăm Triệu Minh, cậu ta còn cầm theo chút trái cây, nghĩ đưa qua cho cô không có việc gì nói liền đi luôn. Ngay từ đâu Thanh San còn chưa phát hiện Quý Quân, vì cô tới tới lui lui mang đồ lên mệt đến không chịu được, đứng chống ở cốp xe thở dốc. Quý Quân nhìn thấy cô giật mình.

"...Cô là?" Quý Quân ngẩn người, kỳ quái nhìn cô nói, "Ở đây tôi chưa từng nhìn thấy cô, là mới chuyển đến sao?"

Thanh  San đứng thẳng lên điều chỉnh lại tư thế, nhàn nhạt nói: "Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì sao?"

Vấn đề của người xa lạ cô không cần phải trả lời nhiều như vậy, cô đoán người chắc đơn giản là hàng xóm tọc mạch. Quý Quân thấy cô không muốn trả lời, chỉ là cười cười cũng không nói nữa, nhìn theo cô khóa xe lên lầu, sau đó đi theo cô tới cửa thang máy.

Lúc này trên tay Thanh  San chỉ còn lại một cái nồi, trong nồi có một ít thứ linh tinh, đều là đồ dùng sinh hoạt thường ngày như bao tay cách nhiệt, khăn rửa chén,... Hai người cùng đi ra, cậu ta trơ mắt nhìn Thanh San dùng chìa khóa mở cửa phòng cậu định đi vào, tiện tay đóng cửa, động tác tự nhiên như vậy, cậu ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

[BHTT] [FUTA] [CHUYỂN VER] Hạng nhất vào tim emDove le storie prendono vita. Scoprilo ora