Chương 235: Điều hiển nhiên (4)

88 14 0
                                    

“Đột nhiên…”

Thật sự quá đột nhiên.

“Đột nhiên em không thể vào trạng thái cuồng nộ được. Em không thể nhớ mình đã làm nó như thế nào. Em muốn nhanh chóng tìm ra cách khắc phục và xử lý, nhưng em không nhớ nổi phương pháp. Thật sự quá đột ngột. Em không biết tại sao nữa-”
“Lock, cậu như vậy từ bao giờ?”

Bộp, bộp.
Lock ngừng nói khi Raon vỗ vai cậu. Dù vậy nhưng trong mắt cậu vẫn có chút mờ mịt.

Cậu bỗng nhiên không thể tiến vào trạng thái cuồng nộ.
Sự suy thoái sức mạnh đột ngột như này.
Lock biết nó bắt đầu từ khi nào. Do vậy cậu mới không thể nói. Vì nó sẽ khiến cậu trông có vẻ thật ngu ngốc và vô dụng.

“Nó, mọi người biết đấy, nó xuất hiện từ lúc…”

Đầu môi của Lock dần trở nên tái xanh.
Ngay lúc đó, Cale cất tiếng.

“Thôi khỏi đi.”

Lock bối rối và nhìn qua hướng khác.

“Ta chắc ngày nào đó nó sẽ hồi phục thôi.”
“… Sao ạ?”

Lock thấy Cale nói vậy bằng vẻ mặt điềm tĩnh. Và cậu cảm nhận được cảm xúc của Cale qua biểu cảm và giọng nói của cậu ấy.

“Trước tiên cần vỗ béo cậu đã. Cứ vô tư thư giãn và lăn lộn xung quanh đi.”
“Anh ấy nói phải đó! Lock, anh gầy quá rồi!”

Bọn họ đều cực kì bình thản, cứ như thể họ đến đây để hưởng thụ một kì nghỉ vậy. Điều đó khiến Lock mấp máy môi mấy lần mới có thể thốt ra một vài từ.

“… Nhưng trận chiến sắp diễn ra.”

Trận chiến.
Thứ từ ngữ nghe thật kinh khủng và đáng sợ.

“Và…?”

Thế mà, câu trả lời cậu nhận được lại vô cùng lãnh đạm.
Lock bỗng thấy thật khó chịu. Cậu gào lên.

“Em đã không thể cuồng nộ kể từ lúc nghe về chiến tranh!”

‘A…’
Vẻ mặt của Lock sụp đổ sau khi nói ra sự thật đó. Cậu cúi thấp đầu, rồi vùi mặt vào tay mình.

Cậu nhớ lại khoảnh khắc mà cậu nhận ra mình không thể vào trạng thái cuồng nộ.
Đó là khi Rosalyn nói cậu biết về trận chiến sắp tới.

Là khi cô nói với cậu rằng, Liên minh Bất khuất đang tiến đến Vương quốc Breck cho cuộc chiến cuối cùng.
Vào lúc ấy, tim cậu đã đập điên cuồng. Sau đó cậu nhận ra mình không thể vào trạng thái cuồng nộ được nữa.

“Kể từ giây phút đó, kể từ khi em biết được chúng ta sẽ chiến đấu, em đã không thể phát cuồng nữa. Lẽ ra em phải chiến đấu cùng với mọi người, nhưng tại sao, tại sao em lại không thể cuồng nộ ngay trước trận chiến chứ?”

Lock đã hoàn toàn tuyệt vọng trước sự thật ấy.
Sự thật là cậu thấy chán ghét chính bản thân mình.
Bất kì ai cũng có thể hiểu được tại sao cậu lại cảm thấy như vậy vào thời điểm này.

“… Cứ như em đang cố trốn tránh trận chiến. Như thể em đang sợ hãi. Em cần phải lớn thật nhanh để hỗ trợ mọi người chứ.”

[Reup] Phế vật dòng dõi bá tước Where stories live. Discover now