Chương 5. Lạp Vân Tạ

884 74 1
                                    




Lệ Sa vẫn rời đi. Cô đi vào lúc mặt trời lặn, những tia nắng mặt trời đủ sắc màu xuyên qua đám mây trắng trên trời rồi màn đêm lại đến.

Ánh đèn rực rỡ vừa mới được bật lên...Lệ Sa ngược dòng xe với những người vừa mới tan ca mà trở lại về công ty. Tiếp tục vùi đầu vào đống công việc đang chất như núi ở trên bàn làm việc.

Ánh đèn ở trên trần rọi xuống tạo ra một cái bóng của một người ở trên văn kiện. Lệ Sa bỏ bút xuống, xoa xoa giữa mày...đem văn kiện bỏ qua một bên.

Trợ lý Tô gõ cửa văn phòng của cô, nghe được tiếng mời vào liền đẩy cửa xách cơm hộp mang vào văn phòng của cô.

"Lạp Tổng, tôi mua một phần cháo hải sản có nấm hương và sò khô." Tô trợ lý đem cháo đặt ở trên bàn làm việc, thuận tiện mà nhìn tệp văn kiện đang mở ra.

Văn kiện chỉ vừa mới có vài tờ, xem ra đêm nay Lạp Tổng lại làm việc đến khuya.

Tô trợ lý lấy hộp cháo ra khỏi túi, tận tâm mở nắp hộp ra đem cháo đặt trước mặt Lệ Sa, "Ăn cháo xong lại xem tiếp đi ạ."

Hải sản tươi ngon kèm thêm mùi nấm hương xông vào mũi, Lệ Sa múc một muỗng bỏ vào miệng, trong đó có sò khô và cháo...ăn không có mùi vị gì cả. Không biết như thế nào lại không không muốn ăn. Mùi vị kích thích lúc nãy cũng đã không còn.

Lệ Sa buông cái muỗng xuống nói, "Cô tan làm đi, không cần chờ tôi."

"Vâng Lạp Tổng, tôi đây đi về trước." Tô trợ lý vui vẻ rời khỏi văn phòng, không phát hiện đêm nay lão bản cảm xúc có chút dị thường.

Trợ lý đi rồi, Lệ Sa miễn cưỡng ăn vài muỗng, bỗng nhiên lại nhớ tới cái người uống say kia nỉ non gọi tên mình.

Lệ Sa lấy tờ giấy lau tay, kéo ngăn kéo thứ hai bên phải bàn làm việc ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp trang sức màu đen.

Mở hộp ra, trong đó là một huy chương kim loại cùng với một chiếc nhẫn kỷ niệm tốt nghiệp.

Ký ức như giống như được giải ấn lập tức phủi bụi rồi lại hiện ra.

~~~~~

Thái Anh xoa xoa thái dương...chậm rãi uống ly mật ong, nghe Hoa trợ lý lải nhải bên tai.

"Phác tổng, Lạp tổng thực sự rất lạ. Tự dưng xuất hiện ở dưới nhà của chị, còn nói muốn chiếu cố chị, chị ta có phải muốn thu mua công ty của chúng ta cho nên cố ý đến tìm chị?" Hoa Cẩm Nghiên bận trước bận sau lo cho Thái Anh, lúc này mới rảnh ngồi xuống nhiều chuyện.

Thái Anh im lặng không nói chuyện...tay xoa trán ngày càng mạnh hơn.

Hoa trợ lý thấy vậy nhịn không được mà đau lòng, "Phác tổng đầu của chị có đau lắm không? Haizzz, đau đầu như vậy lần sau nên uống ít lại..."

Thấy Hoa trợ lý duỗi tay mát xa cho mình, Thái Anh ngăn lại rồi nói, "Là em làm cho chị đau đầu."

"Em?" Hoa trợ lý thu hồi cánh tay lại vẻ mặt uỷ khuất, "Phác tổng, em nơi nào làm chị đau đầu? Em đến đón chị về nhà, pha cho chị mật ong, vẫn luôn ở cạnh chiếu cố chị."

"Nói quá nhiều." Như con chim nhỏ ríu ra ríu rít làm cho Lệ Sa đi mất, ồn ào huyên náo đến mức cô đau đầu.

"...Được rồi, em đây không nói nữa, em đi nấu mì cho chị."

Trời bây giờ đã tối hẳn, Thái Anh gọi Hoa trợ lý lại nói, "Không cần, em về nhà đi, chị không muốn ăn gì."

Đem cái ly đưa cho Hoa trợ lý, "Pha thêm cho chị một ly mật ong nữa, uống xong chị đi ngủ."

Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, sớm như vậy đã đi ngủ? Hoa trợ lý vẻ mặt không tin mà đi vào bếp pha tiếp một ly mật ong mang lại. Thao thao bất tuyệt mà dặn dò Phác tổng thêm vài câu sau đó mới chậm rì rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Thái Anh, bốn phương đều vắng lặng. Thái Anh đưa tay trái lên chầm chậm nắm chặt tay, sau đó lại mở ra. Bàn tay này chính là bàn tay đã chạm vào ngực của Lệ Sa. Lúc này đây, cô vẫn còn cảm nhận được hương vị và hơi thở ấm áp của người ấy.

Suy nghĩ cứ như vậy bay tới phương nào. Hiện tại, chị ấy đang làm gì?

Ở công ty bận rộn hay ở bên ngoài gặp khách hàng?

Thái Anh muốn gọi điện thoại cho Lệ Sa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không có lý do để gọi.

Có...khoá cửa!

Buông cái ly xuống, Thái Anh lập tức đi đến một cái hộp điện, trên hộp điện có một cái nút giống như cúc áo hình tròn màu bạc. Nhẹ nhàng nhấn một cái...hệ thống cơ quan khoá cửa lập tức hiện ra.

Đây là một bộ hệ thống khoá cửa thông minh do công ty của cô sản xuất. Thiết lập quyền hạn cao nhất có chế độ kích hoạt thủ công, một khi có hacker xâm nhập, hệ thống sẽ tự khoá chức năng lại đồng thời lúc đó sẽ phát tin khẩn cấp đến cơ quan cảnh sát, truy ra vị trí của hacker.

Lúc trước mở cửa cần nhập mật khẩu và vân tay của cô, Thái Anh ở bên trong lại thao tác thêm một dấu vân tay.

Dấu vân tay này dành cho Lệ Sa. Thái Anh hít sâu một cái gọi cho Lệ Sa.

Điện thoại vang gọi đến tít vài tiếng mới có người nhận, có một giọng nói có chút lạnh lọt vào tai...Lệ Sa bên đầu điện thoại không nhanh không chậm mà mở miệng nói, "Tôi nghe, Thái Anh."

Nghe được Lệ Sa gọi tên mình, Thái Anh tim đập nhanh...giọng nói dễ nghe, làm đầu óc người nghe thật thoải mái. Thái Anh chậm rãi thở ra, mới nói mục đích gọi điện thoại.

"Lạp tổng, vừa rồi chị có nói về sau đến nhà tôi ở. Khi nào chị có thời gian thì đến đây, tôi đưa vân tay của chị nhập vào hệ thống khoá cửa."

Lệ Sa nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, liếc mắt nhìn văn kiện đang mở ra nói, "Tôi bên này không có việc gì, hiện tại tôi sẽ đi qua."

Đem nhẫn thả lại trong cái hộp nhỏ lại quan tâm hỏi một câu, "Em tỉnh rượu chưa?"

"Uống hai ly mật ong bây giờ đã giải được ít nhiều." Thái Anh nhịn không được khoé miệng nâng lên.

Trong văn phòng lúc này rất yên tĩnh, tiếng cười của Thái Anh truyền đến bên tai Lệ Sa. Lệ Sa không cúp điện thoại, đóng ngăn kéo bàn lại, thu thập giấy tờ hỏi, "Cơm tối đã ăn chưa?"

Lệ Sa muốn mua cơm tối mang đến cho cô? Hay tự lại đây làm?

Thái Anh trong lòng mong chờ trả lời lại, "Vẫn chưa ăn."

Bỗng nhiên, điện thoại bên kia vang lên một tiếng chói tai. Một âm thanh chất vấn từ điện thoại Lệ Sa truyền tới tai cô.

"Chị cùng ai kết hôn!"

Là một giọng nói tức giận của nữ.

Lệ Sa nói, "Tôi bên này có chút việc, nói đến đây trước vậy." Rất ung dung bình tĩnh không có chút loạn nào.

Thái Anh muốn hỏi chuyện gì nhưng bên kia đã ngắt cuộc gọi.

Cảm giác giống như trời đang quang nắng đẹp bỗng dưng giông tố kéo đến, tránh cũng không thể tránh được, mà Thái Anh vì cuộc điện thoại này không thể tránh được suy nghĩ lung tung.

Người phụ nữ kia là ai? Cùng Lệ Sa có quan hệ gì? Dựa vào cái gì mà chất vấn Lệ Sa kết hôn với ai?

Trong lúc nhất thời...tâm phiền ý loạn...không biết nên đi đâu về đâu.

Lệ Sa tức giận nhìn em gái mình, đem điện thoại thảy lên bàn, "Không phải đang đi du lịch sao, quay về khi nào?"

"Không cần đánh trống lãng!" Vân Tạ gấp đến đỏ mắt, "Chị nói cho em biết, chị cùng ai kết hôn? Có phải cái tên Cận Phong kia không?"

Hai tay Vân Tạ chống lên bàn, gắt gao mà cào mặt bàn, "Em không thích Cận Phong, em không cho phép chị cùng hắn kết hôn!"

"Vân Tạ." Lệ Sa ôn nhu mà gọi tên cô một tiếng, xoa xoa tóc mà nói, "Chị không có cùng hắn kết hôn."

Tức giận lập tức tan ra nhưng thực mau cảm xúc kích động của Vân Tại lần thứ hai lại dâng lên, cô nắm chặt tay Lệ Sa cầu xin chị mình, "Chị, mặc kệ là ai. Chị không kết hôn được không...chờ em tốt nghiệp...em liền đến công ty giúp chị."

Kỳ khai giảng năm 4 sắp tới, tháng 9 sẽ bắt đầu làm luận văn, tháng 11 là thuyết trình đợt 1, sang tháng 3 năm sau là thuyết trình biện luận đợt 2, tháng 5 là đợt 3.

Vân Tạ tự tin luận văn của cô có thể thông qua. Năm nay, bắt đầu dần ở công ty phụ giúp chị mình.

"Vân Tạ, em đang nghĩ cái gì?" Lệ Sa rút tay lại, ngã người ra ghế ngước mắt nhìn Vân Tạ... có chút ôn nhu rồi lại xa cách...như đang suy tư gì đó, "Chị là chị gái của em, cho dù chị kết hôn hay không kết hôn, chị cũng sẽ chiếu cố em trước sau như một, đối xử tốt với em."

"Không giống nhau, không giống." Vân Tạ lắc đầu

Nhìn đến điện thoại trên bàn, lại nghĩ câu nói của chị mình khi cúp điện thoại. Giọng điệu nhẹ nhàng, rõ ràng là cách nói chuyện thân mật, Vân Tạ cầm lấy điện thoại.

"Chị mới vừa cùng ai gọi điện thoại? Có phải cái người kết hôn với chị không?" Vân Tạ hai mắt đẫm lệ, mở khoá di động tìm lại nhật ký cuộc gọi

"Vân Tạ." Lệ Sa có chút phẫn nộ kêu tên Vân Tạ khi thấy Vân Tạ tìm đến nhật ký cuộc gọi của cô. Cô lấy lại điện thoại.

Trong tay trống không, Vân Tạ ngơ ngẩn ngước lên nhìn chị gái của mình với nét mặt không thể tin được, bụng đầy chua xót, "Chị nói chị sẽ đối xử với em trước sau như một, nhưng chị nhìn thái độ vừa rồi của chị đi. Chị la mắng em."

"Chị mắng em!" Vân Tạ lớn tiếng nói, trên hốc mắt nước mắt rơi ra mãnh liệt, "Em trước kia tuỳ ý có thể động vào điện thoại của chị, hiện tại mới động vào một chút chị liền mắng em."

Vân Tạ đưa tay lên che ngực nắm lấy áo, "Chị, nơi này của em đau quá."

Đối mặt với em gái mình như vậy, Lệ Sa không có cách nào dỗ dành đành đưa điện thoại cho cô, "Đây, em muốn xem thì xem đi."

"Em không thèm." Vân Tạ đẩy tay cô ra, vòng qua bàn làm việc đi đến cạnh Lệ Sa. Muốn làm một việc để chứng minh cái gì đó...mở rộng vòng tay ra muốn ôm Lệ Sa, "Chị, em muốn chị ôm em."

Nếu là trước đây, Lệ Sa sẽ không suy nghĩ mà ôm em gái mình một chút. Nhưng hiện tại, Lệ Sa biết cô không thể tuỳ ý như trước kia mà cưng chiều em gái mình được nữa.

Em gái cô đối với việc cô kết hôn phản ứng quá kịch liệt...kịch liệt đến mức giống như mất đi người yêu.

Cái từ "yêu" này vừa tới nghĩ tới, tim Lệ Sa đột nhiên thắt lại...nghĩ tới loạn luân.

Em gái cô đối với cô sinh tình? Hi vọng cô chỉ là nghĩ quá nhiều thôi.

Lệ Sa ngồi trở lại trên ghế, mở tệp văn kiện vừa khép lại, ánh mắt tuỳ ý đặt trên giấy trắng mực đen, "Vân Tạ, chị còn rất nhiều việc, em không cần làm loạn."

Biết công việc đối với chị gái mình có bao nhiêu quan trọng, Vân Tạ cúi người ôm chị mình một cái, "Được rồi, chị làm việc đi. Em không làm loạn nữa, em đi rửa mặt."

"Rửa mặt xong liền về nhà đi." Lệ Sa ngẩng đầu nhìn bóng dáng Vân Tạ rời đi. Cô biết rõ nếu không nói thì lát nữa rửa mặt xong em gái cô lại đến đây chờ cô làm xong việc.

Vân Tạ nhìn thấy tin tức chị gái mình kết hôn, lập tức mua vé máy bay trở về Giang Lâm. Máy bay vừa đáp lập tức tới công ty. Hiện tại, lại muốn tự mình về nhà.

Vân Tạ xoay người, "Chị, đêm nay em muốn đến nhà chị ở."

Lệ Sa trầm mặc...Vân Tạ vẽ lên mặt nét tươi cười, "Chị, em đến nhà chị ở được không, em có rất nhiều lời muốn nói với chị."

Nhìn em gái mình làm nũng, Lệ Sa bất đắc dĩ mà gật đầu, "Được, em về nhà chờ chị."

Thái Anh ngồi ở trên ghế thay giày ngay cửa, rũ đầu tay nắm chặt điện thoại. Trong lòng có những suy nghĩ không thông.

Vân Tạ không có đi khỏi công ty mà tìm đến phòng bảo an, xem thử trong thời gian này chị gái cô có quan hệ mật thiết với ai hay không.

Xem lại camera, cô ngẩng đầu nhìn màn hình...liếc mắt một cái thấy được một chiếc xe quen thuộc.

Vân Tạ ngây người một chút. Ba chân bốn cẳng từ phòng điều khiển của bảo an ra đến phòng trực ban.

Nhìn chiếc xe Audi màu trắng...Vân Tạ híp mắt nghi hoặc...chị gái nói rằng có nhiều việc cần xử lý, vậy mà giờ là muốn đi đâu?

[COVER] [BHTT] Vợ, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ