Chương 3 - Lần đầu gặp gỡ Chu Tỏa Tỏa

151 8 1
                                    

Đêm hôm đó, anh cuộn mình trong góc sofa, đêm yên tĩnh làm cho người ta hoảng sợ. Trong thoáng chốc phảng phất nghe thấy tiếng gõ cửa, tựa như đêm cô thổ lộ tâm ý với anh, anh đứng dậy, mở cửa phòng, bên ngoài sơn đen kịt, đơn giản, liền mở cửa đi, miễn cho cô đến tìm không thấy anh. Anh trở lại thư phòng, lấy giấy bút ra, viết một phần di chúc, đem tội ác của Tạ gia công bố cho mọi người, lại đem biệt thự Tạ gia qua đời quyên tặng cho tổ chức từ thiện, đem tặng ba căn hộ trên cho Phạm Kim Cương, còn lại hết thảy tài sản cùng bất động sản, đều tặng cho con gái Tiểu Tỏa của Chu Tỏa Tỏa, cũng kèm theo điều kiện: Trước khi Tiểu Tỏa trưởng thành tất cả tài sản cùng bất động sản do Tưởng Nam Tôn quản lý. Về phần biệt thự Tư Nam, anh còn tồn tại một ít tư tâm, không nỡ tặng cho bất luận kẻ nào, bởi vì nơi này là niệm tưởng duy nhất của anh và cô, cho dù sau hôm nay anh cũng sẽ rời đi, anh cũng muốn ích kỷ giữ lại phần niệm tưởng này.

Đi ra thư phòng, bên ngoài đã tờ mờ sáng, anh đứng ở trước gương sửa sang lại bản thân một chút, một đêm này hắn lại hoàn toàn tóc bạc trắng, thần tình sa sút, da thịt trên mặt cũng thần kỳ biến mất, gầy trơ xương, giống như một đêm già đi mười mấy tuổi, trong miệng anh lẩm bẩm điều gì đó, nhét lá thư vào túi áo vest, đặt bản di chúc lên bàn trong phòng khách rồi cầm điện thoại di động bước ra khỏi Tư Nam.

Tang lễ được tổ chức theo đúng kế hoạch, Phạm Phạm đỡ lão Diệp, mỗi một bước anh đi đều rất gian nan, trên mặt Phạm Kim Cương mang theo nước mắt, rõ ràng nam nhân mấy ngày trước còn phong độ nhẹ nhàng, hôm nay lại thành bộ dáng như vậy. "Phạm Nhi, sau tang lễ, cậu trở về Tư Nam một chuyến", Diệp Cẩn Ngôn thấp giọng nói. Phạm Phạm đồng ý: "Em đưa anh trở về, em cùng anh ở vài ngày", Diệp Cẩn Ngôn yếu ớt nói: " được" . Tưởng Nam Tôn ở một bên đã khóc đến hai mắt sưng phù, một mực gọi điện thoại cho Tạ Hoành Tổ, nhưng không thể liên lạc được, cuối cùng tức giận lên tiếng mắng hắn không có lương tâm.

Trước khi tang lễ bắt đầu, Diệp Cẩn Ngôn bảo Phạm Phạm đi lấy chai nước, nói tim không thoải mái, muốn uống chút thuốc. Anh nhìn tiểu cô nương trên bia mộ, đem thuốc độc bỏ vào trong miệng, uống ngụm nước đưa xuống.

Anh nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, dần dần, giống như mây đen che khuất bầu trời, bầu trời trước mắt càng lúc càng nhỏ, giống như có một đám chim nhạn xếp thành hình chữ nhật chậm rãi bay qua, bầu trời biến thành một khe hở hẹp, cuối cùng hắn không nhìn thấy gì nữa... "Tạm biệt, Toả Tỏa,chúng ta có còn gặp lại không? Lần sau anh sẽ không phụ lòng em, không bao giờ làm em thất vọng."

----------------------------------------

Lần đầu gặp Toả Tỏa

​ Khi Diệp Cẩn Ngôn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một mảnh đất hoang. Anh nhớ rõ một giây trước anh còn đang khóc trước mộ Toả Tỏa, cô gái trên bia mộ buộc tóc đuôi ngựa cười tươi như hoa, anh nhìn cô, kể ra áy náy cùng tình yêu của anh.

Vậy giờ anh đang ở đâu? Anh cứng đờ tại chỗ, giống như mộng cảnh giống nhau bắt đầu tìm kiếm, sâu xa bên trong có một ý nghĩ nói cho anh biết, anh có thể tìm được cô. Anh không nhìn thấy cô, lại có thể cảm nhận được, giờ phút này cô tồn tại là thật. Anh chạy và chạy, đuổi và đuổi, chạy qua núi xanh nhấp nhô liên miên, xuyên qua hoang mạc ít ai lui tới, chạy mệt mỏi, anh bước đi trong ánh hoàng hôn, giải thích tình yêu bằng lòng bàn chân và mỗi bước đi đều nặng nề. Nội tạng càng đi xa, sự thiếu hụt càng lộ rõ, thấm sâu vào xương tủy.

TẠM BIỆT, XIN CHÀO CÔ GÁI CỦA TÔIWhere stories live. Discover now