Chương 61: Oan gia ngõ hẹp

52 3 0
                                    

Cao Xương ở khoảng giữa của con đường tơ lụa, thông suốt các hướng, liên thông bốn phía, phía Tây đến Yên Kỳ, Quy Tư, Sơ Siết, phía Đông đến Y Châu, xuyên qua sa mạc Mạc Hạ duyên thích tám trăm dặm hoang vu, là đến Ngọc Môn quan, đi tiếp về Đông, là Qua Châu, Sa Châu.

https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/0/00/Seidenstrasse_GMT.jpg
Trước mắt, Hà Tây nằm dưới khống chế của Bắc Nhung, đường đi cách trở trùng điệp, mua bán ở Cao Xương cũng suy yếu theo. Lúc trước, nơi đây có khách điếm, dịch quán xây san sát nhau dọc theo ốc đảo, người đông chen chúc, có dân buôn các nước, nhạc kỹ nữ kỹ người Hồ giỏi múa hát. Bây giờ, trên con đường giao thương rất hiếm thấy các đội lạc đà đến từ Trung Nguyên đi Tây Vực, đại đa số đội buôn đều xuất phát từ các vùng Cao Xương, Y Châu, trực tiếp đi về phía Tây.

Thời tiết dần lạnh, là lúc các thương đội bắt đầu xuất phát.

Để tránh tai mắt người Bắc Nhung, đoàn của Dao Anh ngụy trang thành đội buôn bán tơ lụa, mấy xe ngựa chứa đầy hàng hóa. Mớ hàng hóa này không chỉ dùng để che giấu thân phận mà sau khi đến Cao Xương sẽ trực tiếp bán ở đó, đổi lấy vàng bạc vừa vặn đút lót cho Vương công quý tộc Cao Xương.

Lão Tề đi theo Dao Anh, ông lưu lạc ngoại vực nhiều năm, biết nói tiếng Hồ mấy vùng, tin tức nhạy bén. Trên đường Dao Anh hỏi ông về giá cả hàng tơ lụa, châu báu ngọc thạch Cao Xương, ông từng làm quản sự, gì cũng biết một ít, trả lời rõ ràng.

Tô Đan Cổ đi cùng im lặng ít nói, hành tung quỷ bí, gần như chỉ chịu trách nhiệm để ý canh gác, còn lại đều do Duyên Giác trông nom.

Dao Anh thấy Tất Sa nói không sai, tính tình Tô Đan Cổ đúng là kỳ lạ, gần như không trò chuyện với ai, cũng chưa từng gỡ tấm mặt nạ. Cận vệ không dám quấy rầy hắn, có chuyện cần bẩm báo đều trực tiếp nói với Duyên Giác để Duyên Giác chuyển lời.

Con ưng mạnh mẽ luôn theo đoàn, đôi cánh to lớn thỉnh thoảng lướt qua đỉnh đầu họ, phủ lên bóng đen.

Từ Vương Đình đến Cao Xương, Tây Bắc cao, Đông Nam thấp, đoạn đầu họ qua một gò núi cao thấp chập trùng, đường gập ghềnh khó đi, dần dà địa thế bằng phẳng hơn, dọc theo chân núi đi mấy ngày, phía trước xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng mênh mông vô bờ, ốc đảo to to nhỏ nhỏ rải rác như chấm nhỏ giữa sa mạc tung hoành.

Đúng như người hầu ở Vương Đình nói, trời mới vừa chuyển lạnh chưa đến mấy ngày, đã sớm có dấu hiệu tuyết rơi, gió mạnh thổi ngược, trời âm u, mây đen bao phủ, đi giữa đồng hoang mênh mông, bên tai chỉ có tiếng quỷ khóc sói gào thê lương, một mảnh hoang vu đìu hiu giữa trời đất, chỉ đến lúc đến ốc đảo mới thấy bóng dáng của đội lạc đà khác.

Dao Anh mừng vì trước khi lên đường đã chuẩn bị đủ áo da, thân binh cũng nghe lời nàng mang theo đủ quần áo mùa đông. Họ đến từ Trung Nguyên chịu không nổi giá lạnh, mỗi ngày quấn quần áo từng tầng từng lớp như cái bánh chưng.

Chưa đến mấy ngày, nhiệt độ chợt hạ, hạt tuyết lẫn trong gió lốc đập vào mặt, tất cả mang mặt nạ thông khí chống tuyết, gian nan tiến lên trong gió tuyết.

Lúc thấy một khách xá chuyên để dân buôn dừng chân cơm nước xuất hiện giữa sa mạc mênh mông, đoàn người nhịn không được reo hò thành tiếng, thúc ngựa đi nhanh.

Nguyệt Minh Thiên LýWhere stories live. Discover now