Chương 141: Có nên nói không?

159 11 3
                                    

Quân cuối xuống chạm nhẹ lên khuôn mặt 'Lan' đang say ngủ trong hòm, nó lạnh toát hệt như đồ gốm sứ. 

"Em thích không?" Nhật hỏi lại câu hỏi vừa nãy.

Quân im lặng một chút rồi sau đó mới miễn cưỡng nói "Thích, thích lắm."

Cái hòm thoắt cái đã biến mất khỏi tầm tay cậu. 

Nhật thơm lên má Quân một cái, xong hắn nói "Em thích là tốt rồi."

Sau cái thơm má ấy cậu như có lại thị lực, ánh sáng mạnh mẽ đâm vào đồng tử khiến nó đau nhức vô cùng. Quân bưng lấy mặt mình, cẩn thận mở đôi mắt sau đó ngẩn đầu nhìn bức tượng đồ sộ trước mặt, nhang khói của bức tượng nhiều đến độ như thể nó đang chìm trong ngàn mây.

Quân nhìn xung quanh thì chẳng thấy Nhật đâu cả, cậu mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thờ, đi đến đại sảnh lớn chỉ có lác đác vài tín đồ.

Đại sảnh này lớn hơn cậu trưởng, bên dưới có các dãy ghế dài xếp đều tăm tắp, bên dưới có một người phụ nữ đang chấp tay cầu nguyện rất thành tâm. Quân hít sâu một hơi rồi mới cả gan tiến lại gần hỏi thăm.

"Cô ơi" Quân khẽ đặt tay lên vai người nọ. Người phụ nữ ngẩn lên nhìn cậu với cái nhìn đượm vẻ buồn rầu.

"Có chuyện gì sao?" giọng người này khơi khàn, nghe cứ như một con vật gì đó đã gào lên thống khổ, để rồi bây giờ cổ họng chỉ còn có thể phát ra những tiếng khọt khẹt khó nghe.

"Cháu ngồi đây được chứ?" Quân lịch sự hỏi.

Người phụ nữ nhìn toàn bộ hàng ghế trống ngoác xung quanh rồi nhìn cậu với vẻ mặt ngờ vực.

Quân chỉ cần nhìn ánh mắt của người phụ nữ đã biết người này đang lo lắng điều gì, cậu nhanh nhảu đáp "Tại cháu mới đến đây lần đầu nên muốn hỏi dì chút chuyện vặt thôi" Quân ngập gừng rồi nói tiếp "Cháu cứ nghĩ bản thân không thể vượt qua nỗi đau đó... thật may vì đã có giáo chủ thay mặt thần linh cứu vớt", cậu bắt chước hành động cầu nguyện ban nãy của người phụ nữ, rũ mi mắt tỏ vẻ cực kì thành kính.

Người phụ nữ ấy thấy cậu như vậy thì thả lỏng đôi chút, đồng thời thấy cậu cũng chỉ là một thằng nhóc nên đã nhích người sang cho cậu ngồi.

Quân đánh tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, cậu bắt chuyện với người này rất nhiều, đa số đều là chuyện vặt vãnh liên quan đến nơi này. 

Trò truyện dần cậu cũng biết được rằng người này từng là một y tá trẻ trong một bệnh viện công tại thành phố lớn, cô đã mang thai với viện trưởng nơi ấy nhưng lại bị chối bỏ một cách tuyệt tình, cô đành dứt áo đến nơi này sinh sống. Cô cứ nghĩ chỉ cần sống hạnh phúc với cô con gái bé bỏng của mình là được rồi, nào ngờ tai họa ập đến, trong khi đi vườn thú, lúc đi ngang qua đầm cá sấu, cô bé đã cực kì phấn khích bám vào thanh an toàn đã được quấn lưới bảo hộ, nhưng chẳng biết thế nào,  nguyên một khung lưới bị lỏng đinh cùng lực đẩy nhẹ của bé gái đã lao thẳng xuống đầm cá sấu. Không cần nói cũng biết người mẹ này đã phải chứng kiến cảnh tượng con gái mình bị những con cá sấu cắn xé tan nát, đến mẫu xương cũng không còn, cô chỉ có thể khụy xuống, tuyệt vọng nghe tiếng gào khóc của con mình dần tắt ngắm ở bên dưới.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Mar 27 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Where stories live. Discover now