Chương 6: Xâm nhập tiềm thức.

188 16 0
                                    

"Tôi đã già cỗi như một cái cây chờ ngày tàn úa. Chỉ có điều là đợi mãi cũng không thấy cơn gió mà mình mong ngóng quay trở lại."

***

Một ngày mới lại bắt đầu.

Sớm nay lúc Xử Nữ đến Sunshine Bakery, cửa tiệm vẫn còn đóng. Hôm qua Bạch Dương cũng nhắn tin cho phép Xử Nữ được nghỉ vài ngày cho đến khi anh ấy báo lại, nhưng tâm trạng của Bạch Dương đang không tốt, Xử Nữ phần nào đó cảm thấy khá lo lắng.

Cô dùng chìa khoá sơ cua mở cửa, vừa bước vào thì hơi giật mình vì thấy Bạch Dương đã ăn mặc tươm tất chỉnh tề định đi đâu đó.

Vừa trông thấy cô, anh liền lên tiếng trước:

"Không phải tôi đã cho em tạm nghỉ rồi sao?"

"Anh định đi đâu vậy?" - Ánh mắt Xử Nữ đầy nghi hoặc.

Anh cứng ngắc cười:

"Trở về nhà một chút. Tôi muốn giải quyết cho xong. Vả lại, em...có thể đi tìm một nơi khác để làm việc. Tôi nghĩ tôi sẽ đóng cửa chỗ này sớm hơn dự tính."

Trong lòng Xử Nữ bỗng chốc cảm thấy chua xót.

"Anh quyết định vội như vậy ư? Cửa tiệm này là đam mê và nhiệt huyết của anh cơ mà? Anh chẳng phải từng nói sẽ giống như hoa sơn trà đỏ trong tuyết, sẽ không nhượng bộ sao?"

Bạch Dương khẽ thở dài, lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Xử Nữ, chỉ khác lần này đã không còn lấp lánh sáng nữa, mà ảm đạm đến nao lòng, hoá thành con dao nhọn găm vào trong tim:

"Hoa đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tàn, đó là quy luật. Sơn trà vượt qua bão tuyết, nhưng cũng không vượt qua được thời gian. Bông sơn trà mạnh mẽ tới mấy cũng sẽ đến lúc lìa cành rơi rụng."

Rồi anh bước đến, như một thói quen, chạm tay lên tóc cô, mỉm cười chua chát:

"Dẫu sao, cũng cảm ơn em vì đã xuất hiện. Chúc em sau này thuận lợi may mắn."

Khoảnh khắc Bạch Dương buông tay và lướt qua cô, không thời gian dường như chậm lại, đầy luyến tiếc và ngập tràn bi thương. Cô không hiểu sao từ tận sâu thẳm đáy lòng, mình lại buồn đến thế. Cô chỉ gắn bó với nơi này một thời gian quá ngắn ngủi, nhưng vô thức từ lúc nào đã gieo vào hạt giống của cảm xúc yêu thương.

Cô sẽ rời đi. Đúng. Nhưng không phải theo cách này.

Bạch Dương đứng đợi ngoài cửa, quay đầu nhìn Xử Nữ:

"Em mau ra ngoài đi, để tôi còn khoá cửa. Còn nữa, chìa khoá sơ cua, mong em có thể trả lại cho tôi."

Xử Nữ nặng nề tiến về phía anh, thả chìa khoá vào lòng bàn tay đang chờ đợi đó.

"Em về đi."

Ba tiếng này thốt ra từ miệng Bạch Dương đắng ngắt. Nhìn vẻ mặt của Xử Nữ, anh chỉ sợ không kìm được lòng mình mà ôm lấy. Giá như em có thể hiểu được nỗi lòng và trái tim tôi. Nhưng tôi luôn có cảm giác, em giống như làn khói trôi nổi trên mặt hồ xanh thẳm, như mờ như ảo, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thổi trôi theo gió, còn tôi chỉ là một người lữ hành ngang qua, vô tình chiêm ngưỡng cảnh sắc tươi đẹp trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

/12 chòm sao/ Hoa nở đồi hoang.Where stories live. Discover now