Chương 39

418 21 0
                                    

Sau khi Văn Bách Linh rời đi, Bắc Kinh vào mùa thu.

Dường như sau một đêm, lá thường xuân, lá hoàng lư và lá phong đều chuyển sang màu đỏ rực rỡ, còn cây tần bì và cây bạch quả lại vàng óng, đẹp như tranh vẽ, nhưng Thang Yểu không có thời gian thưởng thức.

Thang Yểu tìm được một đơn vị thực tập, là một công ty nước ngoài.

Công ty thật sự không có nhu cầu đào tạo nhân viên lâu dài, chỉ tận dụng thời điểm này để tuyển dụng vài lao động ngắn hạn, sắp xếp cho Thang Yểu vài công việc giấy tờ và mấy việc lặt vặt như in ấn.

Ngày ngày ăn bánh kẹp trứng qua loa, giờ cao điểm buổi sáng, vội vàng lao lên tàu điện ngầm đi học.

Bất kể có bao nhiêu sự nhiệt tình đối với cuộc sống này, mỗi ngày chen chúc trên tàu điện ngầm như vậy, cuối cùng cũng tiêu tan hết.

Trong ký túc xá, tình cảnh của Trần Di Kỳ tương tự như Thang Yểu.

Chỉ có Lữ Thiên là được dì trong nhà sắp xếp vào đơn vị thực tập, mỗi ngày ngồi trong văn phòng riêng, gác chân lên bàn uống trà, còn có thời gian tập thái cực quyền và bát đoạn cẩm, nói là để giữ sức khỏe.

Thấy bạn cùng phòng ngày nào cũng vất vả, Lữ Thiên lái xe của Tôn Tự đi đón Thang Yểu và Trần Di Kỳ vào một buổi tối thứ sáu, mùa thu mát mẻ, mời họ đi ăn.

Trong xe còn có một người chị họ.

Suốt bữa ăn, Trần Di Kỳ than thở cay đắng, nói người đứng đầu không tử tế, bóng gió nói thực tập sinh bọn họ nên ở lại tăng ca, hỗ trợ làm powerpoint.

"Lương thực tập được bao nhiêu chứ? Lương tháng của bọn họ hơn 9000 tệ, sao tớ lại phải tăng ca với họ?"

Cơn gió đêm mùa thu thổi bay lá bạch quả, như những con bướm vàng lướt qua cửa sổ.

Đúng lúc Thang Yểu nhận được cuộc gọi của Văn Bách Linh, anh tránh khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, hỏi cô tan làm chưa, hôm nay đi thực tập có mệt không?

Thang Yểu quen dậy sớm học bài, cả ngày ngồi trong văn phòng, cổ vai đúng là hơi nhức mỏi, nhưng khi nhận được cuộc gọi, cô vẫn vui vẻ báo tin tốt cho Văn Bách Linh, nói trưởng phòng ký túc xá rũ lòng thương xót, mời cô và Trần Di Kỳ đi ăn, vừa ăn xong món thịt cừu non mềm tan, bây giờ đang nhúng bắp cải và miến trong nồi nước lẩu thịt cừu.

"Ngon vậy à?"

Khi Văn Bách Linh nói chuyện điện thoại với Thang Yểu, giọng anh luôn mang theo ý cười: "Em ca ngợi như vậy làm anh cũng muốn ăn quá đi mất."

Thang Yểu tận dụng cơ hội, nói: "Vậy khi nào anh về nước, chúng ta lại đến đây ăn. Lữ Thiên nói tiệm này lâu năm rồi, hương vị chính gốc Bắc Kinh."

Tất nhiên Văn Bách Linh hiểu bạn gái đang ẩn ý chuyện gì: "Nhớ anh không?"

Hình như trước đây anh cũng từng hỏi như vậy qua điện thoại.

Thang Yểu quên trước đây đã trả lời thế nào, trong tiệm lẩu ồn ào, cô cũng không nghe rõ từng lời.

Nhưng trước mặt người khác, cô ngại, không dám nói thẳng, chỉ nhàn nhạt "dạ" một tiếng.

Đầm lầy mùa xuânWhere stories live. Discover now