Chương 14

195 27 0
                                    


Thái Anh nói dối, còn nhân cơ hội này mà ôm chặt Lệ Sa. Con người này có biết bao nhiêu cô đơn chứ? Đối với người gặp mặt chỉ vài lần thôi mà đã tìm kiếm hơi ấm từ người đó?

Đi hơn mười mét đã đến nơi cần đến, Thái Anh từ trên lưng Lệ Sa đứng xuống, trong lòng cô đột nhiên trống vắng.

Sau khi lên xe, Lệ Sa hỏi, "Em còn muốn đến nơi nào nữa?"

"Không đi nữa, muộn rồi ạ." Mẹ Thái Anh đã nhắn cho cô vài tin nhắn, hỏi cô có về nhà không, Thái Anh giận dỗi không thèm trả lời tin nhắn, từ xưa đến nay cô luôn chán ghét những bữa cơm tẻ nhạt kia, hôm nay mẹ cô chưa được sự đồng ý của cô mà đã tự sắp xếp rồi.

"Vậy chị đưa em về nhà."

Thái Anh đồng ý, lần đầu tiên không từ chối ý tốt của người ta.

Mới có 10 giờ thôi mà đã nói muộn rồi phải đi về nhà, so với người thường hay đi chơi thâu đêm như Bạch Mông thì cô gái này thật xứng danh gái ngoan. Lệ Sa cài dây an toàn, đánh vô lăng, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, "Ngày thường trông rất yên tĩnh, không ngờ đánh bóng lại nhiệt tình như vậy."

Thái Anh cười ngại ngùng. Đúng thật, lúc cô chơi bóng sẽ rất nhiệt huyết, suy nghĩ cẩn thận, có lẽ đây là lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài cô biểu hiện như vậy, ngay cả Bạch Mông cũng chưa từng thấy, mà mẹ cô đương nhiên chưa từng biết.

Nhìn qua ô cửa xe, từng cây đèn đường ở lại phía sau, Thái Anh dần dần buồn ngủ, bận rộn cả ngày ở bệnh viện, buổi tối lại vận động quá độ.

Thật sự quá mệt, hy vọng lúc về nhà có thể ngủ một giấc thật ngon.

Không cần phải nghĩ đến chuyện gì hết.

Lệ Sa thoáng nhìn qua gương mặt mệt mỏi của Thái Anh, nhẹ giọng nói, "Mệt thì ngủ một lát đi, đến nơi chị gọi em dậy."

"Vâng." Thái Anh nghiêng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn người kế bên, sau đó lập tức nhìn về phía trước. Người ta nói khi ở chung với người trưởng thành sẽ rất thoải mái, bởi vì đối phương biết cách quan tâm cảm xúc của bạn, Thái Anh đồng ý với quan điểm này, giống như đêm nay vậy, thật thoải mái.

Đoạn đường không xa, cho nên Thái Anh chống đỡ không ngủ trên xe, hai mươi phút sau, xe dừng lại ở trước khu nhà quen thuộc.

Lệ Sa cúi đầu nhìn thoáng qua mắt cá chân Thái Anh, "Chân của em không sao chứ?"

"Không sao ạ." Nếu đêm nay không có Lệ Sa, có lẽ Thái Anh đã lang thang một mình, ở bên ngoài lang thang vài tiếng đồng hồ mới về nhà.

"Chị, tối nay cảm ơn chị đã đi cùng em."

"Em cũng đi cùng chị." Lệ Sa thuận miệng nói, "Lần sau nếu em muốn tìm người đánh bóng cùng, có thể tìm chị."

Nghe Lệ Sa nói vậy, khoé môi Thái Anh hơi cong cong, có lẽ đây là nụ cười chân thành nhất đêm nay, bởi vì thật sự rất vui, "Được ạ."

Lệ Sa thích nhìn Thái Anh cười, hiếm khi thấy được một nụ cười chân thành như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, đôi mắt trong veo, giống như chỉ cần một tia sáng rọi vào sẽ trở thành ánh sao trời.

Thái Anh xuống xe, ánh mắt Lệ Sa vẫn liếc nhìn qua ô cửa xe, nhìn một hồi lâu, cô dựa lưng vào ghế, không khỏi suy nghĩ đêm nay cô làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự động tâm rồi sao, muốn theo đuổi cô gái này sao?

Lệ Sa không phủ nhận điều này, cô đối với cô gái nhỏ này vẫn còn tồn tại chút tâm tư không an phận.

Vẫn là nên theo lý trí, Lệ Sa không định đem chút tâm tư không an phận này thành hiện thực, coi như là cảm giác mới mẻ nhất thời, qua một khoảng thời gian nữa có lẽ cũng sẽ quên đi. Cô cũng biết rõ, người nào có thể dây vào, người nào không nên.

Cô gái này chỉ là một con thỏ trong sáng, hiển nhiên thuộc về loại người sau, không nên cùng cô dây dưa.

Không biết là do thời tiết hay bởi vì lý do khác, tự dưng trong lòng cảm thấy buồn rầu.

Lệ Sa lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, bậc lửa, rít hai hơi thật sâu, sau đó dập tắt. Đang là mùa hè cho nên muỗi sinh sôi nảy nở rất tốt, nghe tiếng vo ve, cô duỗi tay sờ cổ, đã bị chích vài cái.

Bởi vì thể chất dễ thu hút mấy con muỗi cho nên đứng một lát đã bị bu đầy.

Thực khó chịu.

Đóng cửa sổ lại, Lệ Sa vốn định lái xe về nhà, nhưng mà bây giờ lại muốn đi uống rượu.

......

Sau khi Thái Anh về nhà, đã 10 giờ 30. Cô đứng ở trước cửa, cúi đầu tìm chìa khoá trong túi, đột nhiên cửa mở ra.

Một người đàn ông xa lạ đi ra.

Thái Anh ngạc nhiên, xém chút nữa muốn đóng cửa lại đi ra nhìn xem đây là nhà số mấy.

"Con đi đâu mà giờ mới về?" Nhìn thấy người đàn ông xa lạ đứng sau mẹ cô, Thái Anh mới xác định cô không đi lộn nhà khác.

"Tiểu Tống, đây là Thái Anh." Mặt mày Viên Lộ Chi hớn hở giới thiệu với người đàn ông bên cạnh, nhanh tay kéo Thái Anh đi vào nhà, "Hai đứa nhìn đi, hai đứa thật có duyên, vốn cho rằng hôm nay không thể gặp mặt, nào ngờ vẫn chạm mặt nhau."

Nghe Viên Lộ Chi nói vậy, Thái Anh mới phản ứng lại, rồi nhìn một cái, quả nhiên người kia so với người trong ảnh mà mẹ cô cho cô xem giống nhau như đúc, cao cao gầy gầy, đeo mắt kính.

Trên trán Thái Anh lập tức treo lên ba vạch đen. Thật vất vả trốn cả đêm, ai biết đâu vẫn ngẫu nhiên gặp được.

"Xin chào, tôi là Tống Tiêu."

Thái Anh không phản ứng.

Viên Lộ Chi đẩy đẩy cánh tay Thái Anh, "Người ta đang chào hỏi con đó."

Thái Anh không cam tâm tình nguyện, cho nên chỉ làm cái bắt tay có lệ với người đàn ông trước mặt, "Phác Thái Anh."

"Tiểu Tống, vậy con ngồi lại chơi một lát nữa đi, vừa lúc hai đứa trò chuyện với nhau thêm." Viên Lộ Chi quay đầu rồi nói với Thái Anh, "Cả ngày hôm nay mẹ đều làm phẫu thuật, Tiểu Tống cố ý lái xe đưa mẹ về, thật ân cần."

"Dì khách sáo rồi ạ, đây là chuyện con nên làm." Tiểu Tống nhìn Thái Anh đang cúi đầu, lại cười nói, "Giờ này cũng đã trễ rồi, con không làm phiền hai người nghỉ ngơi, hôm nào chúng ta gặp nhau tiếp, dù sao cũng còn rất nhiều cơ hội."

Thái Anh nghẹn một hồi mới nặn ra được nụ cười lịch sự, trong lòng mặc niệm hai lần, "Ngàn vạn lần đừng nhìn trúng tôi."

"Cũng đúng, vậy còn về sớm nghỉ ngơi đi. Anh Anh, con và Tiểu Tống kết bạn WeChat đi, về sau cũng dễ liên lạc với nhau."

Thái Anh muốn từ chối, nhưng mà với cái tình cảnh bây giờ... vẫn nên giả điếc mà làm.

Tống Tiêu đi rồi, Thái Anh định đi vào phòng ngủ. Lại bị Viên Lộ Chi gọi lại, "Đêm nay con đi đâu mà về trễ như vậy?"

Thái Anh dừng bước chân lại, "Đi với bạn."

"Bạn nào?"

"Con đã lớn chừng này rồi, mẹ nhất định phải hỏi rõ ràng sao. Với lại, đâu phải bạn nào của con mẹ cũng biết." Lời nói này Thái Anh sớm đã muốn nói ra, mặc kệ đi đâu cùng người nào đều phải báo cáo hết.

"Mẹ đây cũng là quan tâm con."

Quan tâm mọi thứ.

Thái Anh biết nếu cô không giải thích rõ ràng thì chuyện này sẽ không kết thúc, lời cô nói nửa thật nửa giả, "Chính là chị họ của Mông Mông. Lần trước sinh nhật Mông Mông, không phải bọn con còn ở nhà của chị ấy sao? Cho nên con cảm thấy ngại, mới mời người ta ăn một bữa cơm."

"Ừ, cũng coi như còn biết điều." Viên Lộ Chi vẫn nhịn không được nhắc thêm, "Vậy thì lúc nào mời không được hả, tại sao phải là đêm nay, bữa cơm này có biết bao nhiêu quan trọng."

"Mẹ cũng đâu có nói trước với con mà đã sắp xếp rồi." Thái Anh nén giận nói.

"Vậy còn thấy Tiểu Tống thế nào?" Viên Lộ Chi quay xe trở lại vấn đề chính.

Từ trước đến nay, Thái Anh cảm thấy bản thân cô cam chịu quá nhiều, ở trên phương diện tình cảm cô không muốn cam chịu, "Mẹ, về sau mẹ đừng có giới thiệu đối tượng cho con, chuyện tình cảm của con, phải do con làm chủ. Với lại bây giờ, con không muốn...."

"Mẹ có nói không cho con làm chủ sao, mẹ đâu có ép con gả cho ai, chỉ là muốn tìm một người để con tìm hiểu, là làm hại con sao? Yêu đương thì cũng từ duyên phận mà đến, bây giờ con cứ đơn thuần mà tiếp xúc với Tiểu Tống, đừng có mà chưa bắt đầu đã từ chối người ta rồi."

Thái Anh trầm mặc, biết dựa vào tính cách của mẹ cô, cho dù cô đã nói rõ thế nào, mẹ cô chắc chắn sẽ không nhượng bộ, chỉ biết thuyết phục người khác làm theo quan điểm của bà.

"Làm sao vậy?" Viên Lộ Chi nhìn thấy Thái Anh bỏ đi.

"Con mệt, muốn đi ngủ."

"Biết mệt còn đi chơi về trễ như vậy, lần sau đừng có ham chơi về trễ nữa."

11 giờ, Thái Anh nằm trên giường, ban đầu còn cho rằng đêm nay sẽ ngủ một giấc thật ngon. Nào ngờ điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, vừa nhìn thì thấy Tống Tiêu gửi đến, [Tôi về đến nhà rồi, ngủ ngon.]

Thái Anh thuận tay xoá đi thông báo nhắc nhở đối phương đã gửi tin nhắn đến, đem mặt vùi vào trong gối, sao mà cảm giác phiền lòng ngày càng nhiều hơn vậy.

....

Buổi chiều 6 giờ.

Trung tâm nghệ thuật, mới vừa kết thúc lần diễn tập thứ hai.

Cuối tuần này đã biểu diễn chính thức rồi.

"Bắt lấy."

Thái Anh đón lấy chai nước Bạch Mông ném qua, mở nắp chai ra uống ngụm nhỏ.

"Đói bụng quá, suy nghĩ lát đi đâu ăn cơm đi."

"Mọi người quyết định đi, mình sao cũng được." Thái Anh mới nói xong, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

"Thái Anh, có phải gần đây cậu có gì mới không hả? Có người điện thoại nhiều nha." Sức quan sát của Bạch Mông rất nhạy bén.

Người hay gọi cho cô à, Thái Anh không cần nghĩ cũng biết là ai. Chuyện mà cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra, Tống Tiêu hình như muốn theo đuổi cô, hơn nữa rất có kiên nhẫn.

"Nghe đi, cậu yên tâm, mình không nghe lén đâu." Bạch Mông nói rồi làm bộ làm tịch giơ tay lên che lỗ tai.

Thái Anh đi đến một góc, "Alo?"

Điện thoại bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, "Thái Anh, luyện tập xong rồi sao?"

"Làm sao anh biết được tôi đang luyện tập?"

"Dì nói cho tôi biết."

Thái Anh cũng đoán được, "Đã xong, chuẩn bị cùng bạn bè đi ăn uống."

"Vậy sao. Tôi có một người bạn mở một nhà hàng, ăn cũng khá ngon, vốn dĩ định hẹn em đêm nay cùng đi ăn. Hay là tối mai đi được không?"

"Tối mai tôi cũng không có thời gian."

Đối phương cười xấu hổ, "Vậy khi nào có thời gian?"

"Tôi... a... điện thoại hết pin rồi, không nói nữa." Thái Anh nói xong chột dạ, lập tức cúp máy.

Cái chiêu điện thoại hết pin này của Thái Anh là học từ Bạch Mông.

Trước kia bạn trai cũ gọi điện thoại dây dưa, Bạch Mông nói điện thoại hết pin rồi im lặng. Thái Anh không nghĩ tới chiêu này cũng có ngày cô phải dùng. Cô cảm thấy thái độ của cô chỉ cho có lệ, Tống Tiêu cũng nên biết là cô đối với anh ta không có hứng thú, chắc sẽ không dây dưa nữa.

"Sao vậy, có hẹn à?" Tinh thần nhiều chuyện của Bạch Mông hừng hực máu lửa.

"Mẹ mình sắp xếp đối tượng cho mình, mỗi ngày đều gọi điện thoại."

Sự bắt đắc dĩ của Thái Anh đều thể hiện trên mặt, nhìn một cái là biết không thích rồi. Biểu cảm của Bạch Mông cũng nghiêm túc, "Mình nói thật nha, cậu đừng có cái gì cũng nghe theo mẹ cậu, không thích thì từ chối đi."

Bạch Mông nói như vậy bởi vì cô cảm thấy với tính cách Thái Anh, thì mẹ cô ấy nói cái gì thì cũng nghe, đến chuyện tình cảm chắc cũng vậy. Chờ đến lúc đúng thời điểm, rất có thể tìm cái gì mà gọi là môn đăng hộ đối, rồi chấp nhận kết hôn.

Thái Anh làm sao không hiểu được chứ. Chỉ là mẹ cô thật sự quá đau đầu.

....

Sau khi ăn cơm xong thì về đến nhà, thời gian còn khá sớm.

Trong nhà tối đen tĩnh lặng, Thái Anh tìm công tắc bật đèn, trong nhà bỗng nhiên sáng trưng, nhưng căn nhà thì vẫn tĩnh lặng. Xem ra tối nay mẹ cô lại tăng ca. Làm bác sĩ ngoại khoa, bận rộn là mới là trạng thái bình thường.

Thái Anh rót một ly nước, đứng trên ban công hóng gió, suy nghĩ chút chuyện. Chỉ hy vọng kỳ nghỉ hè mau chóng nhanh qua, cô có thể trở về trường học. Hơn nữa Tống Tiêu chỉ về nước tạm thời, không bao lâu cũng sẽ xuất ngoại.

Nhớ đến lời nói chiều nay của Bạch Mông, Thái Anh lấy điện thoại ra nhắn cho Viên Lộ Chi.

[Mẹ nói với Tống Tiêu đừng liên hệ với con nữa.]

[Con không thích anh ta.]

Nhắn xong, ý chí Thái Anh kiên định hẳn lên, những lời này nói sớm sẽ tốt hơn.

Gió đêm thổi làm cho những tán cây xào xạc.

Thái Anh buồn chán, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu. Vô tình phát hiện từ trong bụi cây, có một con mèo màu trắng, đang lén lút chui vào trong đó. Trong khu nhà cô, thường xuyên xuất hiện mấy con mèo hoang, bảo vệ thấy được thông thường sẽ đuổi nó đi.

Thái Anh nhìn thấy con mèo, trong lòng có chút lo lắng, xoay người đi về phòng ngủ, lấy một túi thức ăn cho mèo, mặc dù cô không có nuôi mèo, nhưng trong nhà cũng sẽ có chút thức ăn cho mèo, phòng hờ gặp được mấy con mèo hoang đáng yêu, cô sẽ cho nó ăn.

Đi xuống lầu, con mèo trắng kia vẫn còn ở đó.

Thái Anh ngồi xổm xuống rải thức ăn mèo trên mặt đất, kêu meo meo, quả nhiên một lát sau, con mèo này đã đến gần thăm dò, ngửi được mùi vị của thức ăn, lập tức ăn.

"Mèo mà em cũng sợ sao?"

"Vâng..."

Nhớ đến cuộc trò chuyện đêm hôm đó với Lệ Sa, Thái Anh cúi đầu mỉm cười, có lẽ lần đó là lần mà da mặt cô dày nhất đi.

Nhớ tới Lệ Sa, cô mới nhớ mình còn nợ người ta một bữa cơm, Thái Anh lấy điện thoại ra, phân vân không biết có nên chủ động gọi điện thoại hay không, nghĩ nghĩ, nếu như đã đồng ý mời người ta ăn cơm, thì nên chủ động gọi.

Đây là điều cơ bản phải làm.

Thái Anh thành công trong việc thuyết phục bản thân, tìm số điện thoại của Lệ Sa, sau đó gọi đi.

Điện thoại ở trên bàn làm việc rung lên, Kiều Tử đang ở trong văn phòng cùng Lệ Sa tăng ca, một bên thảo luận phương án, một bên ăn khuya trong sự lo lắng. Chén sủi cảo đã ăn được một nửa, nhưng mà chưa nếm ra được nhân bên trong là gì.

Hai ngày trước, Kiều Tử còn cho rằng sếp nhà cô đã thoát cô đơn, xem ra là ảo giác rồi, nhìn hai ngày tăng ca gần đây là biết rồi.

"Để em lấy cho." Kiều Tử đứng dậy trước khi Lệ Sa đứng lên.

Lệ Sa gật đầu.

Kiều Tử đi đến trước bàn làm việc cầm điện thoại lên, nhìn đến hiển thị trên màn hình mà ngạc nhiên.

Ghi chú là.... Thỏ con? Có phải ở bên kia điện thoại sẽ ghi chú sếp nhà cô là sói xám không? Nhưng mà cái xưng hô sói xám này, Kiểu Tử cảm thấy rất thú vị, khá sinh động, "Lạp tổng, điện thoại của chị."

Lệ Sa nhận lấy điện thoại, vừa thấy hiển thị cuộc gọi, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày Thái Anh chủ động gọi điện thoại cho cô. Lần trước, sau khi gặp nhau, các cô vẫn chưa liên hệ với nhau.

Lệ Sa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Nhận cuộc gọi....

"Chị, là em, Thái Anh đây...."

"Chị biết." Lệ Sa nhỏ giọng trả lời.

"Tối mai chị có rảnh không?" Thái Anh rũ đầu, đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, hiếm khi cô chủ động mời người khác, "Em... muốn mời chị ăn tối."

Giọng nói ở đầu dây bên kia nhẹ như nước, phảng phất có chút thẹn thùng, Lệ Sa có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của cô khi nghe những lời này. Chủ động hẹn cô đi ăn sao? Cái này làm cho Lệ Sa ngạc nhiên, bản thân tính toán không đi trêu ghẹo con thỏ nhỏ này, ngược lại con thỏ này lại dám đi trêu ghẹo cô sao?

[COVER] [BHTT - EDIT] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương TháiWhere stories live. Discover now