Chương 48: Anh đã có một cuộc sống mà trong mơ anh cũng không dám mơ tới.

177 25 2
                                    

Editor: Gianghi.

Beta: Gianghi.

WordPress: https://banhbingo.wordpress.com/

Wattpad: https://www.wattpad.com/user/GiaNghi280

________

Đúng vào kỳ nghỉ năm ngày, Chu Hoài Sinh đã bắt chuyến tàu cao tốc sớm nhất để về Nham Đài. Lâm Tri Dịch còn có vài việc cần giải quyết nên ở lại Thành phố Vọng, đợi tin tức từ Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh mang theo nhiều đồ trở về, tặng cho mẹ của Tiểu Toàn, bác sĩ già ở phòng khám, thầy giáo cấp ba của anh. Sau khi thăm hỏi xong, anh đi lên thị trấn mua dụng cụ vệ sinh, dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt, mệt đến toát mồ hôi. Chưa kịp ngồi xuống, anh lại đi siêu thị trên thị trấn mua một máy lọc không khí để tránh bụi bẩn gây hen suyễn cho Quyển Quyển.

Việc mua chăn ga gối đệm mới ngay lập tức thì không kịp giặt, Chu Hoài Sinh đã tính trước điều này nên đã gửi từ Thành phố Vọng về từ trước. Đợi mọi thứ xong xuôi, anh mới gọi điện cho Lâm Tri Dịch, hỏi: "Tri Dịch, mai mấy giờ em bay?"

"Chín giờ, chắc chiều mới đến được chỗ anh. Anh ra sân bay đón bọn em đi," Lâm Tri Dịch vừa đặt thuốc của Quyển Quyển vào vali.

"Ừ, anh ra sân bay đón hai ba con."

Lâm Tri Dịch giả vờ cường điệu nói: "Vậy đêm nay anh phải ngủ một mình à?"

Chu Hoài Sinh cười đáp: "Vậy vợ có thể miễn cưỡng video call với anh một chút không?"

"Được thôi." Lâm Tri Dịch kiêu kỳ trả lời.

Đợi đến khi Lâm Tri Dịch tắm xong, nằm trên giường mở video call, Chu Hoài Sinh đang ngồi bên giường cầm điện thoại, nói: "Tiểu Toàn bây giờ đang học nghề ở tiệm cắt tóc trên thị trấn, học khá lắm. À đúng rồi, trong thôn lại xây thêm một trường tiểu học nữa, quy mô cũng không nhỏ đâu. Thầy giáo cấp ba của anh bây giờ làm hiệu trưởng của trường đó."

"Thay đổi lớn vậy sao?"

"Ừm, đợi khi em đến, anh sẽ dẫn em đi tham quan khắp nơi."

"Được, Quyển Quyển vui lắm, hôm nay không chịu ngủ, dỗ mãi mới ngủ được."

"Từ khi sinh ra đến giờ, con chưa bao giờ ra khỏi Thành phố Vọng mà, tất nhiên là vui rồi."

Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: "Thật may, nếu lúc đó anh mang Quyển Quyển về thôn Nhạn Mông, chúng ta có còn như hiện tại không?"

"Sẽ có mà. Em rồi sẽ có ngày nhớ lại, rồi nhớ đến anh, nhớ đến con. Em sẽ đến thôn Nhạn Mông tìm bọn anh, anh vẫn sẽ theo em về Thành phố Vọng, tiếp tục cuộc sống."

"Thế thì tốt," Lâm Tri Dịch thói quen làm nũng, "không có anh ôm, em ngủ không được."

"Anh cũng nhớ em, ngày mai sẽ gặp nhau rồi."

"Ừm, A Hoài, hẹn mai gặp lại."

Lâm Tri Dịch nằm nghiêng call video với Chu Hoài Sinh, cậu ngáp một cái rồi mơ màng dụi mắt. Bình thường Lâm Tri Dịch luôn mặc vest chỉnh tề, giữ vẻ nghiêm nghị, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng. Nhưng thực ra khi ở nhà, cậu giống như một phiên bản lớn hơn của Quyển Quyển, mặc bộ đồ ngủ màu trắng sữa đôi với con, tóc bị máy sấy thổi cho lộn xộn, làn da trắng mịn, đôi môi hồng hào, trông vẫn giống như chàng trai 22 tuổi vừa ngã trước thôn Nhạn Mông ngày nào.

[Edited] Ngày Nào Omega Cũng Tới Trộm Con. - Yểu Yểu Nhất NgônWo Geschichten leben. Entdecke jetzt