Chương 5 - Chuyện đùa như thật

636 9 0
                                    

Hôm nay cậu nhận giấy đi khám sức khỏe định kỳ. Ngồi chờ khá là lâu do quá nhiều bệnh nhân nên cậu ngáp ngắn ngáp dài.

- Nguyễn Hoàn Tùng.

- Có.

Đang sắp ngủ gục tới nơi nghe gọi tên cậu lật đật đứng lên theo cô y tá vào trong.

- Cậu thấy đau nhiều không?

- Cũng không nhiều lắm.

- Kết quả cho thấy gan cậu có vấn đề...

- Dạ!?? Vấn đề như thế nào ạ?

- Cậu có người nhà đi cùng không?

- Không, em có một mình thôi ạ.

Cậu nghe thấy có không khí nghiêm trọng nên hỏi lại lần nữa.

- Có gì không bác sỹ? Em có một mình thôi không có người nhà đâu ạ.

- Cậu đi kiểm tra lại lần nữa cho tôi đi để biết chính xác.

- Bác sỹ nghi bệnh gì nghiêm trọng thì cứ nói, em không có người thân ạ.

- Cậu không có người thân nào à?

- Vâng. _Dù gì người nhà cũng ở xa không thể tới nên cậu nghĩ tốt nhất nói xạo cho tiện_

- Xét nghiệm cho thấy cậu bị ung thư gan rồi, giai đoạn 2, nhưng nên kiểm tra lại cho chắc rồi hãy kết luận, kết quả xét nghiệm này sơ sài quá. Cậu cầm giấy yêu cầu này qua làm xét nghiệm lại cho tôi... Này cậu nghe không?

- Vâng...

Cậu cầm theo toàn bộ hồ sơ của bác sỹ đưa rồi đi thẳng ra cửa. Thật cậu không nghe bác sĩ nói gì nữa cả từ lúc những từ "ung thư giai đoạn 2 được thốt ra".

- "Ung thư giai đoạn 2... mình biết loại bệnh này, không ai thoát khỏi cái chết trừ khi có phép màu..._Cậu vừa đi vừa suy nghĩ đến nỗi đi qua khỏi bãi gửi xe lúc nào không biết_ Vậy là mình không còn bao nhiêu thời gian nữa... Ôi trời!!! Trong khi mọi việc mới bắt đầu... Chết không sao nhưng còn nhiều thứ chờ mình lo lắng..."

Chuông điện thoại reo làm cậu giật mình... Xuân gọi, giọng nó lanh lảnh bên kia.

- Khám xong chưa? ...Ra chỗ cũ đi tui đang ở đây này, bữa nay được nghỉ đi khám sức khỏe phải không?

Hôm trước cậu có bảo nó hôm nay cậu được nghỉ 1 ngày đi khám sức khỏe... Nhờ cuộc gọi đó cậu mới phát hiện ra mình đã đi qua bãi gởi xe...

"Chưa gì mà lú rồi..." Cậu lại phải quay lại để lấy xe.

Nửa tiếng sau cậu ngồi với thằng Xuân trong quán cà phê quen thuộc.

- Sao mà mặt mày quạu đeo vậy, phát hiện bị trĩ hả hay bất lực?_Xuân vừa hỏi vừa cười hô hố_

- Cái thằng này, chỉ quan tâm nhiêu đó thôi hả. Lần này chia buồn với tao đi...án tử treo rồi nè.

Nhờ gặp thằng Xuân mà cậu thấy tâm trạng khá hơn với cái tin dữ cậu mới nhận được, cậu trả lời nó như đó là chuyện của ai chứ không phải của cậu vậy.

- Nè, xem đi tử thần gởi giấy báo trước rồi nè.

Thằng Xuân nửa tin nửa ngờ giật lấy hồ sơ bệnh của cậu ra xem, nhưng gặp nó cũng có biết ất giáp gì về chuyên môn y khoa đâu, ngó qua ngó lại một hồi nó hỏi.

- Cậu nói thiệt hả? ...Không đùa chứ, cậu khỏe phây phây mà.

- không biết, tui có khai là đau vùng bụng và bác sỹ cho đi khám kết quả như vậy đó.

- Mà bệnh gì?

- Ung thư giai đoạn 2.

Thằng Xuân nghe xong mặt đực ra không biết phải dùng lời gì để nói với thằng bạn thân, thấy vậy cậu cũng buồn cười.

- Cậu làm gì mà khó coi quá vậy...?

- Cái thằng này, cậu bệnh chứ có phải tui đâu mà cậu cứ cười hoài vậy, cười ra nước mắt à?

- Chứ biết làm gì bây giờ.

- Bà hàng xóm kế bên tui ung thư giai đoạn 1 nhưng đâu được 2 năm là theo ông bà rồi, còn cậu giai đoạn 2 thì ít hơn à?

- Còn tùy, nếu người ta có tiền thì sẽ kéo dài hơn... Tui nghe nói vậy, tốn nhiều tiền lắm thậm chí ra tới nước ngoài...nhưng chung quy cũng chết...chữa cũng chết không cũng chết...

- Nhưng quan trọng là kéo dài được lúc nào hay lúc ấy chứ không lẽ chỉ ngồi chờ chết.

- Tui không có điều kiện chữa căn bệnh quý tộc này đâu, ăn còn không đủ nữa là...

- Giờ này còn đùa được, tui thì nóng ruột rồi đây... Hay là về bàn lại với gia đình cậu đi...

- Thôi, không cần đâu, có cậu bàn là được rồi...

- Đùa à? Bàn với tui thì được gì đâu, bất qua tui bao cậu uống cà phê tới lúc..._Biết mình nói hớ Xuân im re_

- Đó, nãy giờ chờ có câu nói này của cậu thôi, vậy là từ giờ cậu bao nha.

- Ừ! Mà cậu nói thiệt hả?

- Thiệt... Giỡn hồi nào?

- Vậy bây giờ cậu tính làm gì tiếp?_Xuân hỏi giọng buồn rười rượi_

- Tui tính thu xếp về nhà, coi có gì làm được thì làm, nhà cửa dưới tui cũng dột nhiều chỗ lắm rồi, tui muốn khi đi yên tâm một chút.

- Thiệt hả?

- Cái cậu này...

- Khó chấp nhận cái tin này mà, cho tui chút thời gian đi, mới kiếm được thằng bạn mà bây giờ...chậc..._Xuân tặc lưỡi, nó có vẻ khó tin sự kiện này hơn cả chính đương sự..._

- Vậy cậu về rồi tui bao ai uống cà phê? _ Thằng Xuân bất giác buông một câu bâng quơ_

Cậu phì cười khi nghe câu hỏi của Xuân, nó có vẻ thực sự luyến tiếc cậu.

- Đừng cười chứ, tui thấy buồn cho cậu thiệt mà, công việc đang đi lên, cuộc thi còn chưa thi xong, người yêu còn chưa có nữa.

Nghe Xuân nhắc đến người yêu cậu bỗng thấy tiếc nuối cuộc sống, lần đầu cậu thấy tiếc nuối cuộc sống như vậy kể từ khi nghe kết quả khám bệnh...

- Cậu làm tui tự nhiên thấy hết muốn chết.

Ngạc nhiên khi nghe câu nói kỳ quái của cậu Xuân cũng không biết phải hỏi sao cho phải...

- Cậu khó hiểu quá...

- À! Tại cậu nhắc chuyện người yêu nên tui thấy chưa nếm mùi được yêu chết cũng hơi tiếc...

- Cậu nói người yêu lớn tuổi của cậu chứ gì? Hay là đi tỏ tình đại đi, đằng nào cũng 'tiêu' rồi, tỏ tình đi để khỏi làm con ma ấm ức...

Thấy mặt cậu bí xị Xuân lật đật xin lỗi. Nói đến cái án tử cậu không thấy lo sợ bằng việc phải đi tỏ tình một cách mà cậu biết chắc là vô vọng, còn gia đình cậu lại chẳng thể đào đâu ra một số tiền lớn mà có vay mượn được rồi thì cậu cũng không sống được, hậu quả là gia đình sẽ mang một món nợ...

Nhưng lúc này khi Xuân nhắc đến mối tình bất khả thi của cậu thì cậu đâm buồn, cậu cũng chẳng hiểu tại sao nữa nhưng thực sự lúc này đây cậu bỗng dưng thực sự muốn anh biết cậu yêu anh... Cậu muốn anh nghe điều đó rồi ra sao thì ra...

...Có thể anh sẽ khinh bỉ cậu và cho rằng cậu là tên biến thái hay gì gì đó, nhưng nếu không nói cậu thấy thực sự cậu sẽ trở thành con ma ấm ức.

- Này đùa chút cho không khí bớt ảm đạm thôi mà, giận tui hả?

- Không, chỉ là tui đang suy nghĩ lời cậu nói thôi, tôi thực sự muốn cho người ta biết tình cảm của tui.

- Thôi hay để tui gả con em tui cho cậu.

- Lại cái điệp khúc đó nữa, muốn em cậu trở thành goá phụ sao?

- Không sao, chừng nào cậu chết cho nó lấy chồng khác.

- Điên vừa thôi.

- Ừ chắc vậy, nhưng cậu định nói ra thiệt hả... Xác suất thành công là bao nhiêu?

-Không phần trăm, may mắn thì được nhận tấm lòng thôi, không thể đáp trả...!

Cậu nói cho Xuân nghe nhưng như đang tự động viên chính mình, cậu dự đoán trước kết quả để mình không quá hy vọng...

- Cũng được, nếu biết chuyện của cậu chắc cô ấy cũng không đối xử tệ với cậu đâu.

- Chắc vậy...!

- Nếu từ chối chắc sẽ dùng một câu nói lịch sự nào đó không gây tổn thương cho đối phương... Người ta có học thức mà.

- Ừ, chắc vậy.

- Mà tỏ tình xong rồi cậu cũng về quê chắc không sợ bị người ta nói theo quấy rối đâu.

- Phải ha!!!!!

Cậu ngồi tâm sự đủ điều với Xuân như thể đây thực sự là lần cuối vậy, càng nghe Xuân càng nhận ra anh bạn của mình đang yêu dữ lắm và khi sự cố xảy ra càng đẩy thứ tình yêu không thể đó lên đỉnh điểm. Xuân đành ủng hộ bạn mình tỏ tình dù chỉ một lần cũng được... Cậu cho rằng sau khi bày tỏ rồi kết quả có xấu thế nào đi nữa thì nó cũng chạy tuốt về quê chứ đâu có ở đây đâu mà sợ ra vô chạm mặt.

Ngồi với Xuân đến tối cậu mới về nhà, không biết xui hay may mà vừa bước vào đã thấy anh ngồi ngay giữa nhà, bên cạnh có một người lạ nữa... nhưng... hình như cậu đã gặp qua rồi, khuôn mặt này khá quen, cậu không nhớ ra...

- Sao em về trễ vậy? Anh biết em hôm nay được nghỉ làm mà?

- Anh tìm em có việc gì gấp sao?

- Không hẳn, lại đây anh giới thiệu cho em biết...

Anh chỉ tay vào người khách lạ, cậu khẽ gật đầu chào.

- Đây là bạn anh, thủy thủ tàu biển _và chỉ vào cậu_Hoàng Tùng đầu bếp riêng của mình.

Cậu ngạc nhiên khi nghe "đầu bếp riêng" dù gì điều kiện là cậu đậu trong kỳ thi tới chưa có mà...

Thấy cậu có vẻ lúng túng người khách lạ đưa tay ra để bắt tay cậu, cậu lịch sự đáp trả.

- Chào em, hân hạnh làm quen, tôi là Kim Thành, như đã được giới thiệu tôi là thủy thủ tàu biển.

- Vâng chào anh. Anh thực sự là thủy thủ hả?

Lúc này cậu có dịp quan sát kỹ hơn người khách lạ, anh ta rất đẹp, da trắng, môi đỏ, mái tóc dài chấm vai đầy lãng tử, cậu không biết anh ta làm ở khâu nào trên tàu mà nắng gió và nước biển chẳng để lại dấu vết gì trên cái dung nhan chim sa cá lặn kia, duy chỉ có bàn tay là chai sần có vẻ lao động mà thôi.

Nghe cậu hỏi mà Vũ Phong ôm bụng cười ngất còn Kim Thành thì mặt mày méo xẹo. Vũ Phong đập vai anh ta vừa cố nín cười vừa nói:

- Thấy chưa, mình nói có sai đâu... Có ai tin cậu là thủy thủ chứ.

- Đúng là không ai tin nhưng mà hỏi ngay mặt vậy anh gặp lần đầu đấy_ Nhìn thẳng vào Tùng Kim Thành nói_

- Vậy à, em xin lỗi nhưng thủy thủ...à...mà...cứ như gạt người ta ấy.

- Không sao, hắn ta bị như vậy hoài thôi, anh đã bảo là bỏ cái bề ngoài đó đi mà không chịu.

- Anh tìm em có việc gì không? _Cậu hỏi Vũ Phong_

- À vì Kim Thành ít khi lên bờ nên hôm nay anh đưa cậu ấy về đây chơi, anh muốn nhờ em chiêu đãi cậu ấy nhiều món ngon ấy mà.

- Vậy sao không gọi cho em, em sẽ tranh thủ...

- Không sao, thực ra thì bọn anh cũng vừa tới không lâu, để ngày mai đi... bây giờ mọi người cùng nhau ra nhà hàng, em chuẩn bị đi bọn anh đợi.

- Em nữa à...? Sao hai anh không đi với nhau...chẳng phải lâu ngày cả hai mới gặp lại sao?

- Không sao, còn khối thời gian mà, em cứ đi cùng không có gì ngại đâu_ Kim Thành đỡ lời_

Vậy là bây giờ cả 3 ngồi dùng bữa tối cùng nhau, cậu thực sự không muốn đi, cậu có nhiều chuyện cần suy nghĩ trong lúc này hơn là làm người ngồi nghe hai người bạn lâu ngày tâm sự những việc cậu có nghe cũng không biết.

- Lúc này thấy cậu ngày càng ra dáng ông chủ lớn rồi đó, làm ăn thuận lợi lắm phải không?_ Kim Thành hỏi_

- Thì mọi chuyện cũng đang trôi chảy theo ý muốn, không có gì trục trặc cả. Còn con tàu của cậu sao rồi? Lần trước nghe bác trai nói cậu bị sự cố ở Phi.

- Ừ! Vụ đó cũng hơi nặng, chuyến đó mình phải cầu cứu với baba không thì toi con tàu của mình rồi.

Cậu ngồi nghe hai người trò chuyện bất giác hỏi

- Tàu của anh?

- Tàu của anh. _Kim Thành xác nhận một cách bình thản_

- Không phải anh chỉ là thủy thủ thôi sao?

Vũ Phong bật cười

- Để anh giới thiệu kỹ hơn nha. Kim Thành là chủ một con tàu chuyên chở hàng qua nhiều nước, cậu ấy cũng kiêm luôn việc đi buôn nhưng thích được người ta biết đến như một thủy thủ hơn là một chủ tàu, em muốn mua đặc sản ở đâu cậu ấy sẽ mang về cho, free!

Thấy cậu nhìn Kim Thành đầy ngưỡng mộ anh khẽ hắng giọng.

- Ừm, thấy anh ta đáng ngưỡng mộ hơn anh chứ gì.

Cậu bất giác đỏ mặt khi nghe anh nói vậy.

- Kim Thành ơi Kim Thành cậu lấy hết các cô gái ngưỡng mộ tớ bây giờ đến cậu em đây cậu cũng chiếm luôn, tớ có thù với cậu sao vậy!!

- Không phải anh lúc nào cũng là...

Nhìn thấy anh cười cậu biết mình mắc bẫy, ngượng ngạo cậu uống cạn ly rượu của mình.

- Cậu làm em ấy giận rồi đấy, mà cậu cũng vậy... Mình có cướp bạn gái cậu lúc nào chứ..._ Quay sang cậu Kim Thành thanh minh_ Cứ mỗi lần hắn chán bạn gái là lại giới thiệu cho anh và khi các cô có ý gì với anh là hắn lấy đó làm cớ chia tay. Vậy mà bây giờ biến anh thành kẻ ác đấy.

- Vậy anh thực sự quyến rũ các cô ấy hơn anh ấy rồi.

Nghe cậu kết luận cả hai chưng hửng, vì mỗi khi Vũ Phong gặp cô nào khó chia tay hay khi anh chán là anh tìm dịp giới thiệu cho Kim Thành, và y như rằng các cô ấy muốn chinh phục mục tiêu mới này và anh dễ dàng chia tay. Còn Kim Thành thì các chuyến đi dài thường giúp anh tránh được sự phiền toái của các cô gái, nhưng cũng còn một lý do khác mà Kim Thành luôn dụ dỗ các cô gái của Vũ Phong dù Vũ Phong có chán hay chưa thì chỉ có anh ta biết.

- Cậu ấy nói mình không quyến rũ bằng cậu_Anh nâng ly rượu cao ngang mày_ Chúc mừng cậu, vậy là mình chấp nhận thua cậu... Vậy bây giờ em có thích Kim Thành hơn anh không?_Vũ Phong hỏi ngang hông_

Tim cậu đập không ngừng, cậu đâm ú ớ. "Không thể nào, anh ấy... Không lẽ anh ấy biết gì đó sao...? Không thể nào."

- Em không phải con gái làm...làm...làm sao giống các cô ấy được._ Cậu đành chống chế_

Thấy cậu căng thẳng như vậy Kim Thành xen vào.

- Cậu cứ làm khó em ấy hoài không khéo em ấy chẳng buồn đãi mình món ngon vật lạ nữa.

- Thôi ăn đi, món mới sắp mang lên rồi đấy.

Cậu cắm cúi ăn để đỡ lúng túng, hai người này cứ chực vồ lấy cậu khi cậu sơ hở. Cậu cảm thấy hai người nói chuyện với nhau rất tự nhiên không hề khách sáo, cứ thoải mái công kích nhau rồi nói xấu nhau, họ như không hề có rào cản nào trong mối quan hệ của cả hai, cậu ước gì mình cũng được như vậy với anh, thân thiết hơn mọi người xung quanh anh, giữa anh và cậu sẽ có những điều bí mật mà chỉ 2 người biết.

Kim Thành ở chơi cả tuần liền và Vũ Phong cũng dẹp bớt công việc để tiếp đãi bạn, điều này làm cậu vô cùng ngạc nhiên và cậu nhận thấy được Kim Thành có giá trị như thế nào với Vũ Phong. Một con người của công việc mà lúc này có thể dẹp sang một bên chỉ để tiếp một người bạn... Kim Thành ở chơi cũng đồng nghĩa với việc cản trở kế hoạch thố lộ tình cảm của cậu với anh...

...Mỗi ngày ngoài những lúc họ ăn bên ngoài còn lại những bữa ăn được cậu phục vụ rất chu đáo. Cậu cũng khéo léo từ chối bớt những lần ngồi cùng hai người với lý do để cậu có thể toàn tâm phục vụ bữa ăn thật hoàn hảo. Thật ra cậu tránh né cảm giác mình là người thừa trong ba người, cậu ghét cái cảm giác thân mật mà Kim Thành và Vũ Phong dành cho nhau, càng nhìn cậu càng cảm thấy tình cảm mình càng vô vọng. Cậu không nhận biết rằng mình đang ghen, tình cảm của cậu đang tham lam hơn không chịu dừng lại ở mức độ chỉ đứng xa ngưỡng mộ nữa, nó bắt đầu nhen nhúm cảm giác muốn chiếm hữu mà cậu chưa nhận ra... bây giờ cậu mới có cảm giác buồn thôi.



Trong phòng của Vũ Phong

- Ngày mai cậu về lại thành phố vậy khi nào đi?

Kim Thành ngồi trên ghế sô pha nhỏ đặt trong phòng của vũ Phong, anh mặc bộ pizama màu xanh biển trông thật đẹp, thật mềm mại, thật quyến rũ...

- Về đến là lên tàu luôn.

- Sao gấp vậy, không phải cậu vẫn chưa về nhà à?

Vũ Phong rót ly rượu nhỏ đưa cho bạn rồi ngồi xuống ghế đối diện.

- Mình về chủ yếu là gặp cậu thôi, cậu biết mà... Thời gian lên bờ mình chỉ muốn được gần gũi cậu.

- Cậu vẫn không chịu thôi sao, sao cứ phải tự làm khổ mình, cậu biết mình khó chấp nhận chuyện này lắm mà.

- Mình biết, mình có ép uổng gì cậu đâu, mình biết các cô gái mới là đối tượng của cậu... Thật là mình cũng cố gắng lắm đó chứ nhưng những chuyến đi dài chẳng giúp được gì cho trái tim mình cả, chỉ làm nỗi nhớ cứ ngày một tăng, mình cứ mong ngày về...

- Có ai bắt cậu đi đâu là cậu tự đi đó chứ.

- Biết rồi, nhưng mình chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy dù xa cậu bao nhiêu thì mình cũng không thôi yêu cậu, không phải do quen nhau lâu dài mà mình ngộ nhận, không phải bất cứ lý do nào ngoài lý do mình thực sự yêu cậu...

- Mỗi lần cậu về mình đều nghe điệp khúc này. Bao nhiêu lần rồi?

- Bao nhiêu cũng không làm thủng trái tim cậu được...

- Vậy bỏ cuộc đi.

- Không, mình sẽ chờ cậu, chờ cả đời này cũng được.

- Dù mình không thay đổi ý định sao?

- Đúng, dù cậu lấy vợ sinh con đàn cháu đống mình vẫn sẽ chứng minh cho cậu thấy mình thực sự yêu cậu, yêu nhiều như thế nào.

- Nhưng nếu mình lập gia đình rồi cậu có chứng minh được thì có nghĩa lý gì đâu chứ, không thể là không thể mà.

- Mình không cần gì lớn lao đâu, chỉ cần cậu chấp nhận tình cảm của mình, và để cho mình yêu cậu thì cậu lấy bao nhiêu vợ chả được.

- Điều này nghe mới lạ làm sao, vậy là giống như nhân tình hay gọi là ngoại tình thì chính xác hơn. Cậu có tự nghĩ cho bản thân không? ...Làm vậy thì cậu được gì, nghĩ cho cậu mình bảo cậu dừng cơn mê muội của cậu lại đi.

- Mình không mê muội, tám năm rồi, tám năm vẫn không chứng minh được điều gì sao? Không lẽ cậu nhẫn tâm vậy sao? Phủ nhận mọi thứ mình dành cho cậu... Thực ra mỗi lần về là mỗi lần mình hy vong cậu giữ mình lại.

- Mình vẫn bảo cậu thôi đi đấy thôi.

- Cậu đừng đánh trống lảng. Ngày mai mình đi rồi, trả lời mình đi... lần này thực sự cũng không chút hy vọng gì sao?

Nhìn dáng vẻ đầy hy vọng của Kim Thành, người bạn từ thời cả hai chập chững tập đi đến giờ thực lòng Vũ Phong khó mà mở miệng từ chối Kim Thành. Anh đã chẳng từ chối bạn mình điều gì cả, mỗi khi Kim Thành có yêu cầu gì anh đều đáp ứng. Và cũng vì những yêu cầu của Kim Thành thật sự hiếm hoi đa số là anh được Kim Thành bảo bọc che chở nhiều hơn.

Năm cả hai 22 tuổi Kim Thành bất chợt tỏ tình cùng anh làm anh rất sốc. Anh đã tìm cách tránh mặt Kim Thành làm Kim Thành phải bỏ đi trên những chuyến đi biển dài, sự ra đi làm anh mất một người bạn, một chiến hữu, một tri kỷ, anh thấy mất mát này thật lớn và anh đã tìm cách đón tiếp chu đáo mỗi khi bạn về... Nhưng anh chàng có vẻ ngoài dịu dàng này lại cứng đầu hơn anh tưởng, Kim Thành tuyên bố sẽ chứng minh cho anh thấy tình cảm của mình, thề sẽ làm anh phải xiêu lòng.

Rồi thì những yêu cầu cũng giảm đi, và sau tám năm từ lời hứa sẽ làm cho Vũ Phong trở thành người của mình thì bây giờ Kim Thành chỉ hy vọng anh chấp nhận Kim Thành như một người yêu bí mật, một người yêu trong bóng tối.

- Mình biết, sau nhiều năm nay mình biết cậu không đùa. Cậu làm mình thấy thật tội lỗi khi chính mình là nguyên nhân làm cho người bạn quan trọng nhất trở nên như vậy nhưng mình cũng biết rõ mình không có cảm giác yêu đương với người cùng giới... Mình thực sự...thực sự thấy có lỗi...

Kim Thành im lặng, một sự im lặng kỳ lạ...Vũ Phong bất chợt cảm thấy rằng anh vừa làm một việc gây tổn thương người bạn của mình, anh đang lúng túng chưa biết phải nói gì để phá tan cái không khí khó chịu này đi thì Kim Thành đứng dậy bước đến ngồi cạnh anh... Kim Thành ngồi thật sát để cả hai có thể chạm vào nhau...

- Cậu thật ấm, đã nhiều năm rồi mình mới được gần cậu như vậy, mọi khi mình không dám đến gần cậu quá, mình sợ... mình sợ mình gấp gáp quá sẽ phản tác dụng. Nhưng cậu đừng cảm thấy có lỗi mọi thứ là do mình tự gây ra cho mình thôi.

Kim Thành vừa nói vừa cười buồn.

- Mình hực sự rất thận trọng để tiếp cận cậu, không cho cậu bất cứ lý do nào để tránh mặt mình... Mình cũng thực sự xin lỗi nếu làm cho cậu có cảm giác tội lỗi... mình thực sự không nghĩ sẽ làm cậu...

Anh nhận ra cái nguyên nhân tạo nên bầu không khí kỳ lạ bất chợt phủ lấy hai người chính là đây...

- Không phải...ý mình...không...

- Cậu tặng mình món quà đầu cũng như món quà cuối đi...

Anh ngập ngừng không biết nên xử sự thế nào cho phải vào lúc này, tự dưng lại đòi quà, nhưng sao lại là món quà đầu. Trong cuộc đời hai người đã tặng cho nhau biết bao nhiêu là quà cáp...

- Sao tự dưng... Mà cậu muốn thứ gì...?

- Đôi môi cậu... Ngay bây giờ...

Anh bất chợt nhích xa ra khỏi Kim Thành một chút và Kim Thành nhận thấy rõ điều này, anh cũng khẽ xích ra xa Vũ Phong một chút.

- Không sao, mình hiểu mà... Chỉ là mình thấy nếu không còn chút hy vọng nào thì mình muốn có một chút kỷ niệm đẹp... Chút kỷ niệm thôi mà... Không cần lo lắng vậy đâu... không cần lo lắng nếu cậu không đồng ý một sợi tóc của cậu mình cũng không chạm tới... Làm ơn đừng tỏ vẻ ghê sợ mình như vậy...

...

- Thôi mình đi ngủ đây...

Thấy Vũ Phong không trả lời gì, Kim Thành lẳng lặng đứng lên ra khỏi phòng.

Kim Thành quên mất lần này về anh không có phòng riêng _do Tùng chiếm mất rồi_. Vũ Phong có đề nghị anh thuê khách sạn nhưng anh không muốn, anh muốn ở gần Vũ Phong càng nhiều càng tốt nên anh trải nệm ngủ ngay trong phòng Vũ Phong, nhưng lúc này anh lại quên mất và bỏ ra ngoài...

...Tần ngần một lát anh thấy ngại khi lại trở vô trong... Nằm dài trên ghế xa lông anh tự nhủ.

" đêm nay lạnh đây, thôi kệ nếu vô phòng không chừng cậu ấy không dám ngủ vì sợ mình tấn công..."

Chiếc nhẫn đi lạc - MeMe [full]Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang