Chương 3

8.6K 901 251
                                    

Mất khoảng hơn hai mươi phút băng qua rừng để đến khu nhà máy bỏ hoang nhiều năm với những nhà kho lạnh lẽo.

Bọn họ dừng chân sau khi rẽ vào những khúc quanh chằn chịt.

"Thư giãn chút đi chứ mèo con"

Hắn đột nhiên choàng tay lên vai tôi, ghé sát thầm thì. Tôi giật mình, nhanh chóng gạt phăng nó đi. Di chuyển cách xa hắn nhất có thể.

Hắn đang dùng đòn đánh vào tâm lý với tôi sao. Đến giờ tôi vẫn không hiểu mục đích của bọn người này là gì.

Tôi đáp lại ánh nhìn kỳ quặc của hắn bằng một cái lườm nguýt. Hắn không những không cáu gắt lại còn híp mắt mà cười đến nham nhỡ.

Một đám điên khùng.

Tôi vô tình quét mắt sang phía Jimin, cảm giác cậu ấy vừa nhìn về phía tôi thì phải. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra bản thân đúng là buồn cười. Sao lại trông gà hóa cuốc vậy được.

Bọn họ rốt cuộc đã dừng lại trước một khu nhà trong số đó. Tên cầm đầu đưa tay gõ vào cánh cửa ba lần. Chẳng mất quá nhiều thời gian để người bên trong nghe thấy và mở toang nó.

Ngay khi bước vào trong tôi lập tức bị choáng ngợp bởi không khí sôi động với thứ âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc không ngừng quanh quẩn. Cả những ánh đèn đủ đầy màu sắc chớp tắt liên hồi trong không gian u tối.

Đảo mắt nhìn quanh tôi phát hiện trong này có rất nhiều người, cả trai lẫn gái. Tôi có thể chắc chắn đa phần đều là học sinh cao trung, bởi khuôn mặt ngây thơ nhưng lại vẽ vời lên đầy những thứ phấn son nham nhỡ.

Thật lố lăng.

Jimin nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc đang điên cuồng theo những giai điệu dập dồn, như thể cậu ấy đã quá quen thuộc với nơi đây. Địa phương này với tôi hoàn toàn xa lạ và tôi chắc chắn một điều phải đưa Jimin nhanh chóng rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Đây rõ ràng chẳng phải chỗ dành cho đứa trẻ mười bốn tuổi lui tới được.

Tôi gấp rút lần tìm bóng dáng Jimin giữa rừng người điên loạn. Mùi nước hoa trộn lẫn cùng chất cồn khiến đầu tôi bắt đầu xây xẩm. Vô cùng khó chịu.

Hơn hết bản thân còn phải chứng kiến những cảnh trai gái quấn chặt lấy nhau không một kẻ hở. Những hành động kia có thể không biết xấu hổ mà bày ra trước mặt mọi người sao. Những người này điên rồi.

"JIMIN"

"JIMIN"

Tôi cố gắng thét gào dù thừa biết những lời kia đều bị thổi bay bởi những nhịp đánh mạnh mẽ không ngừng vang vọng.

"JI...ah"

Tôi hốt hoảng khi bàn tay đột nhiên bị ai đó túm lấy. Còn chưa định thần cả người đã bị lôi đi vào góc tối. Sau lưng truyền đến một trận tê rần bởi cơ thể đang bị ghì chặt vào tường.

"Đang gọi tôi sao mèo con lạc mẹ"

Tôi đưa mắt nhìn thật kỹ đối phương, chẳng ai khác ngoài tên cầm đầu khi nãy.

Vội đưa tay đẩy hắn ra khỏi người nghiến răng "Các người dám bước vào những nơi như thế này không lẽ muốn bị nhà trường đuổi học hay sao"

「 Minga | Longfic 」Si TâmWhere stories live. Discover now