Chương 27

5.6K 703 258
                                    

Hôm nay đã là ngày thứ hai từ khi Yoongi nhập viện, và anh vẫn còn hôn mê, chưa tỉnh.

Amy nhớ lúc ấy, Jungkook bế anh ra khỏi căn phòng kia, cô bị bộ dạng thê thảm của anh khi đó dọa cho thần hồn điên đảo, sống lưng lạnh đến phát run, tay chân chừng như không còn trụ vững.

Yoongi ngày thường cười cười nói nói, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhưng thuần khiết vô cùng, lúc đấy cả người đầm đìa máu tươi. Mái tóc nâu nhạt ướt sủng, bếch máu. Jungkook bọc anh trong chiếc chăn bông, lộ ra mỗi gương mặt phờ phạc sưng vù, môi rách toát, khóe mắt ứ đầy nước mắt hòa lẫn máu tươi. Đôi chân trần lộ ra, trắng ngần, thâm bầm tím tái. Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, Amy cũng không thể và cũng chẳng dám tưởng tượng.

Nhớ lại biểu tình của Jungkook khi ấy, Amy cũng không biết người bị thương rốt cuộc là ai. Kẻ với gương mặt bi thương cùng cực? hay người ngất lịm với hai mắt nhắm nghiền?. Đối với người kia, dù gặp gỡ chưa lâu, thời gian cũng chỉ tính bằng dăm ba ngày, nửa tháng, nhưng một phần nào cô cũng biết rõ tính ý của đối phương. Đối với ai cũng đều qua loa, hời hợt, duy chỉ có Yoongi là hết mực cưng chiều. Jungkook luôn dốc cạn kiên nhẫn cho anh. Bị anh xua đuổi cũng chẳng hề nao núng. Cứ như vậy, một bước rồi lại một bước đến gần anh hơn.

Mỗi khi nhìn vào bộ dạng si si ngốc ngốc, rồi cười đến rạng rỡ của Jungkook đối với Yoongi, thì cô đã biết sức nặng của anh trong lòng người kia to lớn đến nhường nào.

Rồi khi việc đó xảy ra, sự lo lắng so với mình còn hơn một bậc của Jungkook càng khiến cô mơ mơ hồ hồ về mối quan hệ của cả hai.

Ánh mắt dạt dào yêu thương, cả trời nhung nhớ kia là của một đứa em trai dành cho người anh đã lâu không gặp hay sao?

Trực giác của cô tuy không phải lúc nào cũng đúng, nhưng ít ra lần này cô cũng tự tin được tám phần minh bạch. Mà vốn chuyện của hai người bọn họ, cô không có tư cách để quản.

Amy đứng ở ngạch cửa, nhìn một người đầu bù tóc rối, chính là hai ngày rồi vẫn chưa được ngủ, vẫn luôn túc trực bên cạnh giường bệnh chẳng rời nữa bước. Amy nhìn sang người đang nằm im giấc, mắt nhắm nghiền. Gương mặt hồng hào rạng rỡ nay lại xuất hiện mảng xanh, mảng tím. cơ thể đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, trong lòng đột nhiên chua xót.

Lúc đó, nếu không nhờ tờ giấy Yoongi để lại cho cô bảo rằng mình cùng anh của cô ra ngoài, mà nếu Jungkook không đột nhiên quay về rồi cùng nhau tức tốc tìm kiếm Yoongi, thì không biết hiện giờ cô có còn có cơ hội mà day dứt như vậy hay không, hay phải tự mình ôm lấy dằn vặt cả đời.

Cô rất ghét chính mình, càng căm hận sợi dây ràng buộc huyết thống giữa mình cùng người đàn ông khốn nạn đó, nhưng cô làm sao có nhiều lựa chọn, cô khóc cạn nước mắt, lạy lục van xin Jungkook, chỉ để người kia có thể rũ chút lòng thương mà không băm vằm anh mình ra từng mảnh vụn.

Mà cô trong mắt Jungkook lúc này cũng chỉ là một kẻ dối trá đáng khinh. Tha thứ đột nhiên trở thành điều xa xỉ. Làm sao có thể mở lời, trong khi sự thật từ đầu đến cuối đều đã phơi bày trước vành móng ngựa. Cô chẳng thể che dấu thêm nữa về căn nguyên vụ tai nạn của Yoongi, và cả mối quan hệ vờ vịt mà cô bắt anh phải nhận.

「 Minga | Longfic 」Si TâmWhere stories live. Discover now