Chương 42: Xuân cung đồ (1)

2K 62 0
                                    

Cho rằng mình đã hiểu được Đàm Chương Nguyệt thở dài nhìn An Vụ: “Ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới khả năng này.”

“Thật không nghĩ tới trên đời này rõ ràng còn có loại nữ nhân này.”

“Có thể nàng còn cố tình không thừa nhận, bướng bỉnh mà tìm lấy cớ nói muội phu tuổi còn nhỏ. Bất quá nói ngược lại, có nữ nhân nào sẽ thừa nhận mình không biết đâu?” Đàm Chương Nguyệt một mặt đồng tình, nữ nhân mười tám tuổi còn chưa có ăn mặn, còn không biết việc nam nữ bắt đầu làm từ đâu, quả thật thật mất mặt nha, khó trách Tiêu Dực chết tiệt không thừa nhận. Nhưng loại chuyện này nàng lại không có cách nào khác nói cho rõ ràng, cũng vô pháp biểu thị cho nàng ta làm. Đàm Chương Nguyệt thở dài: “Ta nói nàng đi mua quyển Xuân cung đồ về xem, nàng còn không đồng ý.”

An Vụ nghĩ nghĩ, đề nghị nói: “Không bằng, mua một quyển cho Diệp ca nhi cầm về cho nàng?”

Sắc mặt Đàm Chương Nguyệt thay đổi mấy loại: “Tiểu Vụ, cái loại sách này, ta như thế nào không biết xấu hổ đưa cho muội phu chứ?”

An Vụ cho nàng một cái liếc mắt xem thường: “Ngươi ngốc thật, ai kêu ngươi đưa cho hắn? Ngươi mua về, ta đưa cho hắn.”

Đàm Chương Nguyệt lập tức đồng ý, thật sự là biện pháp tốt!

Tiêu Dực không biết phu thê Đàm Chương Nguyệt lo lắng cho tính phúc* của mình. Cô đang suy nghĩ muốn khai thông Tiểu Khê Nhi như thế nào, cho hắn biết “việc riêng” của các cô trong lúc đó là không thể tùy tiện nói với người khác. Cô không thể trực tiếp nói với Diệp Khê: ‘Không thể đi nói với người khác ta không chạm qua ngươi’. Tiểu Khê Nhi ngay cả cái gì là chạm vào cũng không biết đâu, đau đầu! Cô cũng không thể đến hỏi hắn: ‘Ngươi đi sang nhà Đàm Chương Nguyệt đều nói cái gì không nên nói với An Vụ và An đại thúc?’ Phỏng đoán Tiểu Khê Nhi sẽ hỏi lại cô: ‘Cái gì là không nên nói?’

(*tính phúc: hạnh phúc trong ân ái.)

Lúc Tiêu Dực vào phòng suy nghĩ ra một đống lý do thoái thác thật tốt, Diệp Khê chính là ghé vào trên giường chơi đùa với hai con thỏ nhỏ, chạm một chút lên cái mũi này, chạm một chút cái đầu kia.

Tiêu Dực lúc này cắn răng nói: “Khê Nhi, như thế nào lại bắt bọn nó chuyển lên trên giường vậy?”

Diệp Khê ngồi dậy, giống như hiến vật quý giơ lên một con thỏ nhỏ: “Thê chủ, ta đã tắm qua cho chúng, ngài xem, chúng nó thật sạch sẽ.”

“Chúng nó sẽ ị ở trên giường.”

“Sẽ không, chúng nó thật ngoan, hơn nữa trước khi ta ôm chúng nó vào chúng nó đã ị rồi.”

Tiêu Dực đen mặt: “Nhanh đưa chúng nó xuống dưới, bằng không ta liền bắt bọn nó ra bên ngoài.”

Diệp Khê nhìn nhìn nàng, phát giác sắc mặt thê chủ thật sự thật không tốt, nhanh chóng ôm con thỏ linh động của mình xuống giường ngồi vào trên thảm vải bông. Sau đó ngẩng mặt nhìn nàng, hai mắt nhỏ tràn đầy lên án, cũng không nói chuyện.

“Khê Nhi.” Tiêu Dực xoa cái trán ngồi vào đối diện hắn, hai con thỏ nhỏ kia đại khái bị hắn ôm không thoải mái, ở trong lòng hắn tránh qua tránh lại. Tiêu Dực chỉ chỉ chúng nó: “Khê Nhi rất thích?”

[ Sưu Tầm - Xk, Điền Văn] Thanh Dương Khê Ca Where stories live. Discover now