Chương 21.

3.9K 391 50
                                    

Em đã từng đọc một câu chuyện, rằng.

Có người hỏi thích và yêu khác nhau ở chỗ nào?

Thượng Đế chỉ vào một đứa trẻ, đứa trẻ đó đứng nhìn một bông hoa, cảm thấy bị bông hoa đẹp đẽ đó thu hút nên vươn tay ngắt đi. Thượng Đế nói đó là thích. Tiếp theo, Thượng Đế chỉ vào một cậu bé, cậu bé đầu đầy mồ hôi đang tưới nước cho đóa hoa, lại lo lắng mặt trời sẽ làm cháy hoa nên vội dùng cơ thể của mình để ngăn cản ánh nắng. Thượng Đế nói đó là yêu. Truyện cổ tích không hề lừa người, thích là có thể đạt được mà yêu thì phải trả giá.

Vậy hóa ra, cái giá mà em phải trả để yêu anh, bé bằng mầm cây, mà to bằng cả mạng sống.

__________________

Từ xa, tôi có thể thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như ánh mặt trời của cậu ấy. Nụ cười như có như không phảng phất một mùi hương ma mị lôi cuốn sự chú ý của tôi, tỏa sáng mà chẳng cần cố gắng. Nhưng bông hoa kia lại nở vì người khác. Mặt trời nhỏ trên môi cậu ấy lúc này chẳng phải vì tôi mà nở rộ, lại là hướng tới thằng nhóc Kim Mingyu. Chẳng cần để ý, ai cũng có thể thấy được dạo gần đây, tần suất thằng bé đưa tay lên chỉnh tóc cho Jeonghan rất dày. Bất kể khi nào - đang trình diễn, đang đứng giới thiệu, đang phỏng vấn hay khi đang quay Vlive trò chuyện với fan. Nghĩ tới đây, trái tim tôi bỗng nghẹt lại như bị ai đó bóp chặt, từ tận đáy lòng trào dâng một đàn bướm nhộn nhạo bay vòng, va vào từng ngóc ngách bên trong tôi. Ánh mắt vẫn giam chặt tại gương mặt sáng rạn, đôi mắt trong veo cong lên vì cười khiến cho đuôi mắt kéo dài như vô tận, hàm răng trắng đều lộ ra vẻ tươi tắn còn đôi môi hồng hào làm khuôn miệng vô cùng xinh xắn. Hình như Mingyu đang tán gẫu gì đó, dáng người cao lớn cúi xuống thấp thì thầm vào tai Jeonghan điều trăng sao mây đất gì tôi chẳng rõ, khiến cậu ấy khúc khích cười. Và vài giây sau tiếng khúc khích thẹn thùng đã bật thành âm thanh ha ha rõ mồn một vang tới tận tai tôi, đánh vào ý thức như từng hồi trống làm cho trái tim lại một lần nữa quặn thắt. Một hồi lâu sau mọi thứ vẫn tiếp diễn như vậy, tới khi đàn bướm trong ruột cứ dáo dác bay loạn cả lên thành tiếng lao xao nhức đầu bên tai, tôi mới bật dậy khỏi chỗ và đi thẳng sang vị trí Jeonghan cùng Mingyu. Người kia nhìn thấy tôi lại gần, cơ thể không chút tự nhiên mà trở nên cứng ngắc, nụ cười cũng lập tức đông cứng lại. Bàn tay tôi vô thức vội vã túm lấy cổ tay cậu ấy, không nói hai lời liền lôi ra một góc kín sau sân khấu.

" Seungcheol .. "

Âm thanh trong trẻo lí nhí khẽ vang lên tên tôi khiến đàn bướm rạo rực kia bỗng dưng tan biến đi đâu mất. Gương mặt ngây ngô làm cơn giận trong tôi xìu đi xẹp lép như quả bóng xì hơi, bỗng chốc ý thức được việc bản thân vừa làm, bàn tay còn nắm chặt cổ tay gầy của cậu ấy lập tức buông ra. Tôi cúi mặt thật thấp vì chẳng hề muốn người kia nhận ra hai bên má đỏ ửng đang lan tới tận tai, đôi mắt nhìn quanh tìm điểm đặt, tránh nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm ấy. Tôi sợ rằng chỉ cần là một cái lướt thoáng qua thôi cũng không thể rời đi được nữa, ánh mắt kia sẽ giam cầm tôi thật chặt, phủ mờ tâm trí tôi bằng một màn sương đen dày đặc mà chẳng thể nào phân biệt nổi rõ là thực hay hư. Rồi cứ thế đào sâu vào tâm can tôi, chạm tới nơi đáy lòng cùng cực nhất, đọc rõ từng câu chữ mà tôi đè nén giấu kín bao lâu nay.

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ