Another 27.

5K 323 8
                                    

Có những chuyện cứ thế bình dị mà trôi qua như vậy, nhưng để lại trong lòng một vũng sâu ngập tràn luyến tiếc cùng buồn bã. để rồi cứ day dứt mãi không thôi.

Trên đời này, quả thực có rất nhiều chuyện tưởng chừng giống mà hóa ra khác nhau đến lạ.

Ví như chuyện, cùng là lệ nhòa chực rơi, mà một bên là vì vui mừng khôn xiết, còn một bên lại đau đến quặn lòng. Ví như chuyện, cùng là khóe môi giương cao, khóe mắt gập nếp, mà một bên là vì hạnh phúc thấu trời, còn một bên lại buồn thương sâu tận vực.

Ví như chuyện, hoa tường vi trắng trắng đỏ đỏ đẹp tuyệt trần, hương sắc như đem tất cả cống hiến cho cuộc đời xanh thêm ngát, mà trong tim em cũng nảy một mầm hoa đẹp tuyệt thế gian, nhưng như thế nào hương sắc kia nỡ giày vò em thống khổ đến vậy.

Ví như chuyện, mặt trời của người chói rọi trên cao, cách xa hàng vạn năm ánh sáng, còn mặt trời của tôi vốn gần ngay trước mắt, ngỡ tưởng chỉ cần vươn tay ra là chạm tới, mà sao hoá xa xôi.

Ví như chuyện, em yêu tôi, yêu bằng cả tuổi trẻ, bằng cả thanh xuân, bằng cả tâm trí, trái tim và sức lực của mình. Và tôi cũng yêu em, ấy sao tôi lại đốt trụi em tới như vậy, vần vò em bằng chính tình yêu này.

-

Yoon Jeonghan, tôi đau, đau quá. Tim tôi đau cồn cào cả lên, tim tôi đau đến quặn thắt cả lòng. Vẫn cứ nghĩ rằng, bao nhớ nhung bao buồn tủi bao đau đớn cứ nhịn vào thôi, tự nhịn rồi tự chịu và mọi thứ sẽ tự ổn thôi. Nhưng không, tim tôi sao mà đau, đau đến thế này, đau không thở nổi. Tôi muốn khóc, khóc lên thật to, vì nhớ em quá rồi. Tôi muốn khóc, khóc lên thật lớn, vì lòng đau quá rồi. Cứ nghĩ rằng muốn khóc là có thể khóc thôi, cớ sao lại khó khăn đến thế? Nước mắt đong đầy thật đầy cớ sao lại không tràn ra được, nức nở dâng lên tận họng cớ sao lại không bật ra thành tiếng. Tim tôi đau quá, đau lắm, đau đến chỉ muốn bật khóc thật thê lương, đau đến chỉ muốn rền rĩ mà thét gào ...

Sao em vội tan nhanh như thế? Sao em không đem tôi theo cùng? Sao lại để mình tôi lại với nỗi nhớ mong? Jeonghan, Jeonghan à ..

Tôi chỉ muốn gọi hàng nghìn hàng vạn lần tên em nhưng hình như dù có gọi nữa gọi mãi thì vẫn sẽ chẳng nhận được một lời hồi đáp nào, hay thậm chí chỉ là ánh nhìn xuyên thấu cả trái tim. Nhưng dẫu có gọi lớn tên em thì giờ đây người đã mãi chẳng thể nghe thấy nữa rồi, và lòng tôi thì mãi chẳng thể bình yên nổi nữa.

Em thử nói xem, không có em, làm sao yên bình cho được?

Đã là bao lâu rồi kể từ ngày em biến mất, đã là bao xa rồi kể từ cái khoảnh khắc em tan thành hàng ngàn cánh hoa? Tôi không nhớ rõ nữa. Chỉ mang máng một màu trắng, trắng muốt, trắng xoá cả một vùng, trắng xoá cả lòng tôi. Ngày em tan biến ngay trước mắt, cũng là ngày tôi như cảm giác được tim mình chực nổ một tiếng vỡ nát truyền lên tai, rụng rơi thành hàng vạn niềm yêu. Choáng ngợp cả tâm trí, phủ đầy một lòng thương.

-

Để lại một giường bệnh trống trơn với những dây nối, những ống tiêm, Seungcheol bần thần lê từng bước chân nặng nhọc rời khỏi phòng. Anh không biết mình đang đi đâu cả, anh chỉ muốn đi tìm cậu, dù vẫn luôn biết rằng dẫu trời có giúp đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ chẳng xuất hiện đâu. Những cánh hoa trắng ngà ẩn hiện che mờ tầm nhìn, cho đến khi cảm nhận được làn gió lạnh buốt chạm tới da thịt, Seungcheol mới nhận ra nơi mình bước tới.

Hanahaki ;; CheolHanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ