Chương 4

849 19 0
                                    

Minh Đạm và Trần Uyển ngồi ngoài cửa một quán mỳ trong ngõ, chiếc bàn nho nhỏ, băng ghế dài. Khi Minh Đạm ăn hết một bát mỳ, cũng là lúc Trần Uyển bỏ đũa xuống. Bởi vì anh tìm được quán mỳ này quá ngon, tốc độ ăn của cô suýt chút nữa vượt qua cả anh.

Minh Đạm lấy khăn giấy lau miệng, đưa một tờ cho cô, Trần Uyển lau miệng, rồi lại quay về với dáng vẻ giả vờ, hỏi: "Sao anh biết em sống ở đâu?"

Minh Đạm: "Hỏi thăm."

Trần Uyển cũng hiểu ra. Thị trấn cũng chỉ lớn như vậy thôi, có khi hai người còn học chung trường, năm đó cô cũng có chút danh tiếng. Anh muốn hỏi thăm cũng không khó, cô mỉm cười.

Minh Đạm đứng lên: "Đi thôi."

Trần Uyển: "Đi đâu?"

"Em cứ đứng lên là được, không cần hỏi nhiều."

Trần Uyển: "Ha ha..."

Đột nhiên tay bị anh cầm lấy, Trần Uyển hơi ngẩn người, còn anh trời sinh vốn là người theo chủ nghĩa đàn ông, lúc này cũng không nhìn cô, chỉ nắm tay thật chặt.

Trần Uyển cảm thấy cả đời này mình sẽ nhớ mãi hình ảnh đó: Ánh mặt trời chiếu xuống ngõ nhỏ, bức tường cao cao, có người đàn ông coi như là xa lạ nắm tay cô đi về phía trước. Tất cả tiếng động trên thế gian này đều biến mất chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ.

Song Trần Uyển đâu phải là một người dễ dàng thỏa hiệp, cô không giãy ra, mà còn nắm chặt cánh tay anh, cười hỏi: "Đi nhanh như vậy làm gì? Hoảng sợ à?"

Cô giống như một con hồ ly muôn mặt, lạnh lùng, cô độc, lạc lối, chăm chú... Lúc này giống như một tiểu yêu tinh coi trời bằng vung. Minh Đạm khẽ cười trong lòng, nhưng trên mặt lại bình thản. Sau đó ngón tay khẽ vòng quanh cổ tay cô, chỗ có xăm hình con chim nhỏ. Sau đó nhìn thấy mặt cô ửng đỏ.

Minh Đạm dẫn Trần Uyển lên một chiếc xe buýt du lịch, ngồi khoảng nửa tiếng tới một ngọn núi bên bờ sông. Trần Uyển hỏi: "Chỗ này có gì thế?" Minh Đạm đáp:" Leo lên sẽ biết thôi."

Cuối cùng thực sự phải leo lên. Khi Trần Uyển nhìn bậc thang mãi không có điểm cuối, thực lòng muốn mắng chửi người. Cô sống lâu ở thành phố lớn như vậy, đã có khi nào phải đi bộ lâu như thế chứ? Cho dù trước đó cô cũng chưa từng bao giờ leo núi.

Cô yếu ớt hỏi: "Có bao nhiêu bậc thang thế?"

Minh Đạm: "Không nhiều lắm, chím trăm chín mươi chín bậc thôi."

Trần Uyển quay đầu lại muốn xuống lại bị anh bắt quay lại, cầm chặt tay, nói: "Thư giãn gân cốt một chút, nếu không sao ngắm được cảnh đẹp?"

Trần Uyển: "Em không muốn xem."

Minh Đạm: "Em muốn xem, ánh mắt em đang đấu tranh kìa." Nói xong lại kéo cô đi lên, đi được một đoạn, Trần Uyển không nhịn được mỉm cười. Cô thực sự muốn sao? Anh hiểu được ánh mắt của cô?

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, nên cũng không quá mệt. Những vách đá ven đường sẽ có câu thơ do người xưa để lại, cũng có đình nghỉ mát điêu linh. Lúc này vào cuối thu, lá cây trên núi đã ngả vàng chuyển đỏ, màu sắc vô cùng đẹp đẽ. Thỉnh thoảng Minh Đạm nắm tay cô, thỉnh thoảng cô tựa vào vai anh nghỉ ngơi, nhưng sự thân mật cũng chỉ dừng lại ở đó.

SÔNG CŨNG CÓ KHI CẠN -  ĐINH MẶC (Hoàn)Where stories live. Discover now