Căn phòng mà Trì Vĩnh Thanh bước vào giống như một phòng làm việc bình thường với bốn bức tường màu xanh nhạt, hai ba khung cửa sổ, một vài chiếc ghế. Điều khác lạ duy nhất là cả căn phòng to đùng chỉ có một chiếc laptop nhỏ đặt chính giữa cùng dòng chữ chạy trên màn hình
' Welcom here. Are you ready ? '
Trì Vĩnh Thanh tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống, ấn ' OK '. Màn hình liền hiện ra bảng đếm ngược ' 5...4...3...2...1... ' rồi chợt tắt đen. Một giọng nói lạnh băng vang lên đều đều từ loa máy
" Tất cả đã sẵn sàng cho vòng cuối. Đây là thể lệ. Không như những cuộc tuyển chọn thông thường, muốn làm việc ở Cố thị, hãy chứng minh mình hơn tất cả, hãy chứng minh mình xứng đáng. Hãy đột nhập vào mạng thông tin mật, lấy cấp tài liệu cần thiết cho hướng phát triển của Cố thị trong vòng năm năm tiếp theo, lưu vào USP của các bạn. Thời gian là 90 phút. Bạn sẽ thất bại nếu trong quá trình lấy cắp dữ liệu bị chương trình bảo mật phát hiện hay lấy nhầm tài liệu. 5 phút sau sẽ bắt đầu tính giờ. Bây giờ hãy hướng vào camera bên trên cửa, giới thiệu sơ về các bạn. "
Sau khi nói hết một lượt thì máy tính lại sáng lên, hiển thị một chiếc đồng hồ đếm ngược năm phút. Lúc này đây Trì Vĩnh Thanh không khỏi cảm thán, chỉ ứng tuyển thư kí thôi mà làm như tuyển bảo an cho tổng thống đấy. Tên tổng tài này đúng là có bệnh.
Mắng thì mắng nhưng việc cần làm thì đương nhiên không thể bỏ qua. Trì Vĩnh Thanh duỗi chân, đứng dậy, đi đến cạnh cửa. Tự cho mình là soái, là tri thức, Trì Vĩnh Thanh sửa lại chiếc cà vạt, tằng hắng vài cái rồi nhìn vào camera. Nhưng mà hình như... là không thấy cái camera nào nha. Trên cửa không có, tay cầm không có, xung quanh cửa cũng không có nốt ! Cậu có chút bực mình nga. Không phải nói ở đây có camera hay sao?. Giờ nó đâu ? Ở đâu hả ???
Đang một thân bực tức, Trì Vĩnh Thanh theo bản năng đá cánh cửa. Ai ngờ một vật nho nhỏ rơi vào đầu cậu, tạo một tiếng 'bing' rõ to. Trì Vĩnh Thanh cúi người nhặt lên, lật qua lật lại kiểm nghiệm 'vật thể lạ'. Cái quái gì đây nga ? Cả thân màu đen, tròn tròn, trên mặt hình như có một màn hình nhỏ rất giống màn hình chiếc camera nhà cậu. Chỉ có điều cái này nhỏ hơn tận 6-7 lần.
Đằng này Trì Vĩnh Thanh chỉ lo loay hoay với chiếc camera nhỏ xíu trong tay, nào đâu nghĩ rằng ở đầu bên kia, chủ nhân chiếc camera đang nhìn thấy mọi hành động ngu ngốc của cậu, khóe miệng đã không nhịn được khẽ nhếch lên
" Cố...Cố Tổng? Có cần nhắc nhở không?" - Diêu Phi thấy Trì Vĩnh Thanh như vậy thì thật không biết nên nói gì. Biết rõ Boss sẽ theo dõi qua camera mà còn làm hành độc ngu ngốc như thế. Không muốn đậu thì ban đầu đừng đăng kí làm gì a...
Cố Văn không trả lời, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.
Diêu Phi không nói hai lời trực tiếp nhấc chiếc mic lên. Đi theo Cố Văn nhiều năm như vậy, anh đương nhiên hiểu khi nào y đồng ý hay không. Tỷ như lúc này, im lặng ... nghĩa là đề nghị đã được thông qua.
" Thí sinh phòng số 5 - Trì Vĩnh Thanh mời đặt camera về vị trí. "
Mic mà Diêu Phi vừa dùng được kết nối với toàn bộ loa trong tòa nhà. Vì vậy lời này vừa thốt lên, từ một người không ai biết, Trì Vĩnh Thanh thoáng chống trở nên nổi tiếng với việc làm 'thiếu muối' của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thư ký ! Em gả cho anh đi
General Fiction"Thì ra trái tim tưởng chừng như lạnh băng của anh cũng có ngày tan chảy. Thì ra cũng có một người chỉ cần nở nụ cười thôi cũng khiến anh cảm thấy bình yên. Thì ra cũng có một ngày anh nguyện ý hy sinh tất cả chỉ để giữ người ấy ở bên cạnh. Thì r...