Chương 35: Thiên kiếp

1.4K 51 0
                                    

Bạch Bạch khóc chạy tới bên cạnh 1 gốc cây, trong đêm tối không phân biệt được phương hướng, mệt mỏi liền ngã vào dưới gốc đại thụ ngủ. Nàng không rõ lời Mặc Yểm mắng nàng là có ý gì, nhưng chứng kiến rất rõ ràng trong mắt Mặc Yểm là hèn mọn ghét bỏ cùng lạnh lùng khinh thường.

Tại sao phải nhìn nàng như vậy? Nàng không có làm sai cái gì, rõ ràng là chính Mặc Yểm đi tìm người khác chơi trước, nàng cũng tìm người khác chơi có cái gì không đúng? Chỗ dựa đực xấu xa không công bằng!

Phụ thân nói rất đúng, con đực quả nhiên thực không tốt bụng an tâm được! Chỗ dựa đực đúng là không đáng tin cậy! Hiện giờ pháp lực của mình không biết khi nào thì mới có thể khôi phục, chỗ dựa cái lại ở tận kinh thành xa xôi, bên cạnh không có người nào có thể nương dựa được cả. Đồng bọn vốn hứa hẹn sẽ giúp lại bị chỗ dựa đực đuổi đi, mình cũng bị chỗ dựa đực đuổi đi, không biết phải làm sao mới có thể tìm được Hồng Hồng……

Bạch Bạch trong lúc ngủ mơ tất cả đều thấy cảnh tượng từng đạo thiên lôi (* tia sét) đánh vào người nàng, đánh nàng hồn bay phách tán, một đêm ác mộng liên tục, sáng sớm miễn cưỡng tỉnh lại thấy hoa mắt chóng mặt, miệng đắng lưỡi khô.

Nàng chạy đến bên dòng suối nhỏ uống chút nước, lại tìm vài thứ quả dại ăn hết, lấy tinh thần để phân biệt phương hướng, rồi liền tiến về phía kinh thành, hy vọng trước khi Thiên kiếp tới, nàng có thể đến kịp kinh thành, hy vọng Lăng Thanh Ba còn nhớ rõ nàng, nguyện ý thu nàng lưu lại bên cạnh.

Nàng không muốn chết, nàng rất nhớ Phụ thân, mụ mụ, chỉ cần có thể bình an vượt qua Thiên kiếp, nàng nhất định ngoan ngoãn trở lại động phủ trên núi, Phụ thân má má còn chờ nàng trở về đoàn tụ, sau này không bao giờ muốn chia lìa nữa.

Chỉ cần ở cùng 1 chỗ với Phụ thân mụ mụ, à, còn có thần tiên sư phụ, thì sẽ không có người lại bắt nạt nàng nữa!

Dựa vào lòng tin này an ủi, Bạch Bạch một đường gian nan xuất phát về phía kinh thành.

Không còn có tiên đan tiên thảo để bồi bổ mỗi ngày, thể lực của Bạch Bạch tiêu hao cực nhanh, trở nên giống một con hồ ly bình thường, căn cơ nàng bị hao tổn, pháp lực không còn được mấy, cũng không dám đi đường lớn, mà đều chỉ dám đi qua rừng núi hoang dã, mệt mỏi thì nghỉ ngơi trên đất hoang, đói bụng thì nhờ quả dại ăn đỡ đói. Cứ đi như vậy vài ngày, cuối cùng khi tới gần đến kinh thành, thể lực Bạch Bạch cũng đã tiêu hao nhiều, cất bước một cách khó khăn.

Suốt mấy đêm liền trời mưa, chân trời lúc hoàng hôn tràn đến một đường mây đen, trong nháy mắt liền che kín hết bầu trời mầu cam. Trong mây đen ẩn hiện, lộ ra ánh sáng màu tím hồng, bầu trời u ám trở nên vô cùng quỷ dị.

Bạch Bạch còn chưa ra khỏi rừng rậm, chỉ là trong rừng nghe thấy tiếng gió gào thét trở nên ngày càng sắc nhọn chói tai, dường như đang phát ra lời cảnh cáo nào đó, chim thú lớn nhỏ bốn phía trước sau cơ hồ đều đang chạy trốn tán loạn, tình hình cực kỳ khả nghi. Lại ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, trong lòng nàng nổi lên một dự cảm điềm xấu — Thiên kiếp! Thiên kiếp đến rồi!

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly( H, Ngọt )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ