Chương 138: Phong Lưu Lãng Đạm

195 10 0
                                    


Chuyện đầu tiên Bạch Bạch trở lại Thanh Lương Quan chính là đi thăm Tiểu Hắc, thương thế của Tiểu Hắc đã tốt tương đối, chẳng qua vì tiện chiếu cố, nó vẫn ở tại trong phòng Bạch Bạch như cũ. Tiểu Hắc ngay từ lúc đầu đã cảm thấy ở cùng Bạch Bạch sẽ thuận tiện để mình sai bảo nàng làm việc, kéo nàng chơi cùng mình hơn, bên ngoài mặt nhìn như xem thường, kỳ thật trong lòng đối với sự an bài này cảm thấy rất vừa lòng.

Chỉ là những ngày tốt đẹp không được bao lâu, Bạch Bạch liền theo mấy sư huynh chạy đến địa phủ âm ty, trong Thanh Lương Quan chỉ còn lại có Minh Ất chân nhân cùng đồng tử Huyền Thư của hắn, thêm một vài tôi tớ quản sự. Hai người đầu thì nó không thể sai khiến được, chỉ có thể chờ lúc ngẫu nhiên tâm tình bọn họ tốt đem nó ra ngoài phơi nắng, những người sau bình thường ở Thanh Lương Quan hoàn toàn không có rỗi mà dạo chơi lêu lổng, cho nên suốt một tháng nó dường như không thể nào bước chân ra ngoài cửa được, suốt ngày như một con mèo nằm liệt trên đệm cói, không thể động đậy, chỉ có thể giết thời gian bằng việc đếm số râu, nhàm chán đến sắp mốc meo đến nơi.

Nhìn thấy Bạch Bạch thật sự xuất hiện trước mặt, Tiểu Hắc hưng phấn đến nỗi muốn nhảy dựng lên lăn lộn, chẳng qua lập tức tỉnh ngộ lại, cố gắng làm ra một bộ dạng tư thái thờ ơ vừa cao cao tại thượng, dùng khóe mắt ngắm nghía Bạch Bạch, kéo dài thanh âm lười biếng nói: “Ngươi đã về rồi, có mang chút quà gì thú vị trở về cho ta hay không?”

Không thể để Bạch Bạch cảm thấy mình rất cần nàng, nếu không con tiểu hồ ly này nhất định sẽ rất đắc ý, sau đó cũng không nghe lời nó nữa, Tiểu Hắc ở trong lòng âm thầm cảnh giác, quyết định không thể dễ dàng nhìn Bạch Bạch với vẻ mặt hòa nhã.

Nhìn thấy Bạch Bạch hóa thân thành người, Tiểu Hắc vui vẻ chết đi được, như vậy có thể sai bảo nàng ôm nó mang nó đi khắp nơi chơi, tận tình hưởng thụ mỹ nữ phục vụ rồi ! Ngẫm lại ở trong lòng Bạch Bạch thật mềm mại, mấy tên xú nam nhân trong Thanh Lương Quan căn bản là không thể so bì được.

Bạch Bạch vừa nghe liền hổ thẹn : ” Trong Địa phủ không có gì hay ho thú vị cả… Không bằng ta biến một trò ảo thuật cho ngươi xem? !”

Tiểu Hắc hừ một tiếng, lắc lắc cái đuôi, cố gắng miễn cưỡng nói: “Được rồi, nếu ảo thuật không hay thì không tính.”

Bạch Bạch tìm một lượt ở trong phòng, rốt cục tìm được một cốc trà, dùng cách Mặc Yểm dạy biến chén trà thành một cái bồn tắm, lại biến ra hơn phân nửa chậu nước ấm nóng hôi hổi, lấy lòng với Tiểu Hắc nói: “Có thể dùng để tắm rửa nha! Ngươi muốn thử xem hay không?”

Tiểu Hắc nhe răng nhếch miệng nói: “Ta chán ghét tắm rửa!” Hắn giống hầu hết loài mèo, sợ nước, hơn nữa nhìn thấy một thùng to nước ấm đủ để đem nó ngập đầu trước mặt, càng làm trong lòng thêm bài xích.

“Không tắm rửa sẽ rất bẩn nha…” Bạch Bạch cẩn thận nhìn Tiểu Hắc, thầm nghĩ: “Hình như thực chưa thấy qua Tiểu Hắc tắm rửa …”

Trong lòng nàng nghĩ cái gì, thần sắc trên mặt hoàn toàn không giấu được, Tiểu Hắc bị sự hoài nghi của nàng làm tức giận đến nổi trận lôi đình: “Hồ ly ngốc, ánh mắt ngươi vậy là sao? Ta chỉ là không thích ngâm tắm mà thôi, mèo là động vật sạch sẽ nhất trong thiên hạ, chúng ta một ngày rửa mặt liếm móng vuốt vệ sinh rất nhiều lần! So với ngươi sạch sẽ hơn nhiều! Mau đem cái thùng nước chết tiệt này biến trở về đi, cái trò ảo thuật này không hay một chút nào, hừ hừ! Đổi cái khác.”

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly( H, Ngọt )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ