Chương 72 : Người Đàn Ông Thỏa Hiệp 3

1.4K 26 0
                                    

"Sở tổng giám đốc, chỉ mong yêu cầu của tôi anh cũng có thể làm được! Tôi đi nghiên cứu hồ sơ!" Lần này Ngũ Thiên Nghiên cũng đi ra ngoài không quay đầu lại. 

Sở Mạnh để cây viết trong tay xuống, cầm một điếu thuốc đốt. Trong khoảng thời gian này, số lần anh hút thuốc lá càng ngày càng ít, chủ yếu là bởi vì sợ cô không chịu nổi. Nhưng mà, anh bây giờ cần một điếu thuốc để thanh tĩnh đầu óc mình một chút. 

Chỉ cần không rảnh rỗi, đầu óc của anh tự động hiện ra khuôn mặt ngấn lệ của cô. Không biết cô hiện tại như thế nào? Về đến nhà có vui vẻ một chút hay không? Thật ra thì chỉ cần anh không xuất hiện ở trước mặt cô, cô đều là vui vẻ ? Nhưng đây là chuyện làm không được. Tuyệt đối không thể nào! Cho đến điếu thuốc làm nóng đầu ngón tay, Sở Mạnh mới phát hiện ra mình ngẩn người! May là mới vừa rồi không có nhìn người đến, nếu không thật muốn hù chết người . Thời gian của anh quý giá như thế lại dùng để ngẩn người? Vẫn là vùi đầu vào trong công việc đi! Như vậy cũng sẽ không suy nghĩ lung tung. 

Cho đến khi điện thoại nội bộ trên bàn vang lên truyền đến thanh âm quen thuộc của Phương thư kí: "Tổng giám đốc, nếu như không có chuyện gì tôi tan việc trước!", Sở Mạnh mới buông con chuột máy tính trong tay ra, vừa nhìn thời gian trên màn hình đã đến gần 7 giờ rồi. Không trách được! Thư kí Phương luôn luôn có trách nhiệm, trước khi tan sở cũng sẽ hỏi thăm anh còn có chuyện muốn giao phó không, xem ra hôm nay anh đã trì hoãn thời điểm nhân viên tan việc rồi. Vốn dĩ anh chỉ là xem biên bản hội nghị chi nhánh công ty một chút, kết quả vừa nhìn cũng đã bỏ lỡ lúc tan việc. 

Nhưng là anh cũng không vội rời phòng làm việc, mà là đi tới cửa sổ sát đất nhìn sắc trời dần dần tối xuống, ánh sáng lung linh của đèn nê ông đã sáng lên khắp thành phố, trong vạn ngôi nhà đang sáng đèn đó, có hay không một chiếc vì anh mà sáng? Khi nào thì anh bắt đầu có cái loại ý tưởng để cho anh phỉ nhổ tới cực điểm đó? 

Trong sương khói lượn lờ lên cao, gương mặt của anh trầm tĩnh như pho tượng. 

Thời gian này, cô ăn cơm chứ? Tàn thuốc trong tay run lên, Sở Mạnh mặc cho bóng tối từ từ hòa tan mình, chỉ có ánh lửa lúc sáng lúc tối làm cho người ta biết bây giờ trong phòng làm việc đã tối đen như mực của tổng giám đốc còn có người ở. 

Nhắm mắt lại, cô cười, cô khóc, cô giận, cô buồn như là ở mọi nơi chui vào đầu óc của anh, xoáy sâu nơi đáy lòng của anh. . . . . . Khiến cho anh mỗi lần nghĩ tới cũng có cảm giác chua xót. Chuyện này không chỉ quấy nhiễu nghiêm trọng đến tâm tình của anh mà còn quấy nhiễu đến năng lực tư duy bình thường của anh. Anh không thể mặc cho nó phát triển thêm nữa, tình độc là phải mất mạng! 

Mẹ của anh không phải cũng như vậy sao? Ở độ tuổi tươi đẹp như đóa hoa đó đã mất đi. Anh không thể đi vào vết xe đổ đó, không thể! Bởi vì tình cảm đơn phương vĩnh viễn là hèn mọn nhất! Mà anh không muốn làm như vậy! Nhưng lấy lại còn kịp sao? Còn kịp sao? 

Có phải hay không, bất kể tôi làm sao cũng không chạm đến tim của em phải không? Ban đầu cố chấp cho là mình nhất định sẽ có biện pháp lấy được người của cô cũng sẽ lấy được lòng của cô, hiện tại sao lại bắt đầu dao động đây? Vẫn là anh trả giá quá ít sao? Nhưng mà một người đàn ông còn phải đi yêu một người phụ nữ như thế nào đây? Anh không có có yêu người khác nên không biết! Cũng không đồng ý lấy chuyện riêng tư như vậy đi hỏi người khác, chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi! 

Tổng Tài Ác Ma Cưng Chiều VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ