Chương 2

13 3 1
                                    

Tạ Thanh Nhượng chọc chọc khuôn mặt của nó, cười nói: "Đói bụng sao?"

Mặt đứa bé bị chọc, mặt có hơi hơi đỏ, trợn tròn mắt nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu.

Nó trời sinh đã vô cùng thanh tú, ngũ quan tinh xảo, càng nhìn càng giống tiên đồng.

Tạ Thanh Nhượng nhìn nó đỏ mặt, bộ dáng ngoan ngoãn ,không cầm lòng mà yêu thích, ôn nhu nói: "Ta có nấu cháo cho ngươi, ngoan, ngồi xuống chờ một lát, được không?"

Đứa bé được hắn dịu dàng dỗ dành, mặt lại đỏ thêm, , ôm chân ngồi bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt lại không nhìn gà nướng nữa, mà ngước đầu nhìn gò má của hắn.

Tạ Thanh Nhượng hơi cười nhìn nó, liền đi xem nồi cháo gà nấu lúc trước.

Cháo đã nấu xong, nước sôi sùng sục sùng sục, gạo được ninh nở ra, màu sắc trắng sữa óng ánh, mùi thơm nức mũi.

Lúc trước cách khá xa, mùi cháo thịt bị mùi thơm gà nướng lấn át, hiện giờ ngồi gần, hương cháo nồng đậm, cùng mùi thơm của gà nướng hòa vào nhau, tranh nhau chen lấn xuyên vào trong mũi.

Cuối cùng ánh mắt của đứa bé cũng rời khỏi người hắn, nhìn qua nồi cháo thịt thơm nức lòng người kia.

Tạ Thanh Nhượng từ trong túi chứa đồ lấy ra một chén nhỏ, múc nửa chén cháo, dùng thìa múc lên, thổi lạnh, lại dùng môi mình thử nhiệt độ một hồi mới đút cho đứa bé: "Đến, há mồm, ăn từ từ nha."

Đứa bé ngơ ngác nhìn hắn, vành mắt đỏ lên.

Động tác này của ca ca trước đây nó đã từng thấy qua, là người hầu trong nhà cho con của nàng ăn. Một hơi thổi thổi rồi chính mình thử lại một lần, trong đáy mắt đong đầy tràn ngập thương yêu.

Tạ Thanh Nhượng thấy nó không ăn, trái lại bày ra dáng vẻ ủy khuất, nhất thời có chút luống cuống: "Đây là thế nào? Ngoan, không khóc, có việc gì liền nói cho ca ca, ca ca không phải người xấu, sẽ không làm ngươi đau."

"Không...... Không có gì......" Đứa bé nhẹ nhàng nói một câu, vội vàng cúi đầu một ngụm ăn hết thìa cháo thịt.

Tạ Thanh Nhượng thấy nó bắt đầu ăn, cũng không rõ trong lòng đứa trẻ đang suy nghĩ điều gì, không thể làm gì khác hơn là vứt qua một bên, từ từ đút cho nó ăn.

Sau khi ăn xong nửa chén cháo, đứa bé chưa hết thòm thèm liếm môi một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, sợ hãi nói: "Cám ơn ca ca."

Tạ Thanh Nhượng cười cợt, muốn vò vò tóc nó, lại lo lắng nó sợ, liền thôi.

"Tiểu công tử, ngươi tên là gì, nhà ở đâu? Làm sao lại ở một mình trong rừng lạc Đan? Theo người trong nhà rời đi sao?"

Hắn mỉm cười hỏi thăm tình huống của đứa nhỏ này. Nhìn quần áo tinh xảo, da dẻ trắng nõn mềm mại, nói chuyện cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, giáo dưỡng tốt, vừa nhìn liền biết là con nhà đại phú đại quý được nuông chiều từ bé. Lúc này bị lac, người trong nhà không biết gấp thành cái dạng gì rồi, hắn phải nghĩ biện pháp đem người đưa trở về mới phải.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jun 25, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[ĐM- OG] Đồ đề mỗi ngày đều tự sátWhere stories live. Discover now