Chương 44: Giao phong

495 14 1
                                    

Ông ngoại Lê Nhan ở nhà cũ Giang gia, cách trung tâm thành phố một đoạn. Cùng Trần Thanh Dương ăn cơm trưa xong, Lê Nhan gọi xe tới Giang gia.

Đoạn thời gian này trên đường không có nhiều xe chạy, tài xế taxi cả một đường đều tâm tình thoải mái lái xe, còn ngâm nga một khúc hát. Lê Nhan nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vội vàng đi qua, sắp xếp lại hệ thống ngôn ngữ để chút nữa lừa ông ngoại.

Điện thoại không hề báo trước vang lên, dọa Lê Nhan giật nảy mình. Cô móc điện thoại, là Hướng Vân Trạch gọi điện tới. Ngẩn người theo bản năng, Lê Nhan có chút lo lắng nhận điện thoại: "Anh Vân Trạch?"

Tiếng anh Vân Trạch này khiến trong lòng Hướng Vân Trạch ngũ vị tạp trần, nhưng anh vẫn không quên mục đích mình gọi điện tới: "Nhan Nhan, anh nghe Trần Thanh Dương nói em tìm được công việc?"

Lê Nhan: "..." 

Hương Ba nhất định là chó săn của Hướng Vân Trạch!

Nhỏ giọng "ừ" một tiếng, nghe thấy đầu bên kia điện thoại trầm lặng chốc lát, mới lại truyền tới tiếng Hướng Vân Trạch: "Công việc gì?"

"... Biên tập trang web."

"Tên công ty là gì?"

...

Nghe khẩu khí này của anh chính là muốn điều tra mười tám đời tổ tông công ty người ta trong một lần luôn á. Lê Nhan nắm điện thoại không lên tiếng, Hướng Vân Trạch không đợi câu trả lời của cô, lại hỏi: "Chú Lê có biết chuyện này không?"

...

Lê Nhan tiếp tục giữ yên lặng, Hướng Vân Trạch bất đắc dĩ thở dài: "Nhan Nhan, anh hiểu tâm trạng muốn ra ngoài đi làm của em, nhưng sức khỏe em vừa mới tốt lên, có thể thích ứng với công việc bên ngoài ư?" Từ nhỏ anh đã nhìn Lê Nhan lớn lên, trong mắt anh Lê Nhan thuần khiết như một tờ giấy trắng, anh không muốn nhanh như vậy cô đã dấn thân vào xã hội như cái thùng nhuộm này, huống chi, thân thể của cô vẫn cần phải điều dưỡng.

Lê Nhan vẫn không nói chuyện, Hướng Vân Trạch chỉ có thể xuyên qua ống nghe nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô. Anh nhếch môi, nói: "Nhan Nhan, tuổi em vẫn còn nhỏ, không cần gấp như vậy đâu. Nếu em nhất định muốn đi làm, có thể tới công ty ông ngoại anh." Cùng với để cho cô ở bên ngoài bị người khác hô tới quát lui, còn không bằng đem cô bảo hộ dưới đôi cánh của mình.

"Anh Vân Trạch, năm nay em cũng đã 22 tuổi..." Ở tuổi này Mạc Trăn đã nắm được giải ảnh đế, cô chính xác đã không còn nhỏ nữa.

Thậm chí tại sao lại so sánh với Mạc Trăn, chính cô cũng không biết.

Nhưng câu này lại làm Hướng Vân Trạch sững người. Anh biết đạo lý trẻ nhỏ trưởng thành nên tự mình ra ngoài tranh đấu, chính bản thân anh cũng chưa tới 18 tuổi đã một thân một mình tới nước Mỹ, nhưng mà Lê Nhan... Cô không cần phải đối mặt với những thứ này, anh muốn bảo vệ cô cả đời.

"Bây giờ em đang chuẩn bị tới nhà ông ngoại, chuyện này em sẽ nói với người nhà, anh không cần lo lắng." Lê Nhan nói xong, nhanh tay dập máy trước khi Hướng Vân Trạch mở miệng.

Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư - Bản Lật Tử [Full]Where stories live. Discover now