19. Jeon tổng hay tiền lương?

22.3K 2K 849
                                    

Jungkook trước kia vốn đã quen một mình. Ăn gì làm gì đều một mình, chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được. Con người nếu trong trạng thái cô đơn lâu quá, họ sẽ chẳng biết thế nào là cô đơn, là được quan tâm cả. Tính tự lập đã ăn sâu vào máu của cậu, cái gì cũng đều tự mình. Tự mình gánh vác công ty, tự mình dọn dẹp nhà cửa, đói thì tự đi ăn, đau ốm thì tự đi mua thuốc. Riết rồi thành quen, bản năng vô thức hình thành một Jungkook rắn rỏi như thế. Nhưng cậu còn trẻ mà, trái tim non nớt của cậu vẫn còn sức sống, một lời nói hay cử chỉ tựa như quan tâm của người thương cũng khiến bản thân thấy ấm áp. Bữa tối ngon nhất của cậu chính là hôm nay. Là được ăn cơm 'nhà' do Taehyung nấu, do hắn mang đến tận công ty cho cậu.

"Phải ăn thì mới có sức làm chứ? Đừng qua loa như vậy. Dạo này cậu rất gầy đó."

Jungkook cúi đầu im lặng nhai thức ăn, hơn hai mươi năm sống trên đời biết bao lần được mọi người chú ý hỏi han thế nhưng chỉ một câu nói của hắn lại khiến cậu kích động đến thế. Là hắn đang lo cho cậu đúng không? Lo là có quan tâm đúng không?

"Taeghyung."

"Sao......ưmm..."

Chưa để hắn nói hết câu cậu đã gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn. Khuôn mặt hốc hác mấy ngày nay cuối cùng cũng tươi cười có sức sống trở lại. Có ai đã từng nói rằng đôi mắt Jungkook rất đẹp chưa? Mắt to tròn rõ mí, lấp lánh đen bóng linh động, khi cười lên tựa hai vầng trăng nhỏ úp ngược khiến ai nhìn thấy cũng bị lưu luyến mà chìm vào.

Lúc này đây cậu thật sự cười rất tươi. Là hạnh phúc từ trong tim tràn ra dẫn lên toàn bộ khuôn mặt, nét mặt làm bừng sáng một góc nơi hai người con trai đang nhìn nhau.

"Thưởng cho anh đó. Anh quan tâm như thế tôi rất vui. Cảm ơn anh."

Taehyung nhìn thật kĩ khuôn mặt cậu. Cậu rất đẹp, nét đẹp không cứng ngắc và nghiêm nghị như bao vị tổng tài khác. Nét đẹp của cậu nhẹ nhàng mà thơ ngây lắm. Phải rồi. Cậu chỉ vừa bước qua ngưỡng 25 thôi mà, cậu vẫn là một cậu trai trẻ đầy nhựa sống như bao người ở độ tuổi này.

Thế mà nhìn xem, người con trai đáng lẽ giờ này phải được ăn chơi cùng đám bạn, phải được hưởng thụ cảm giác của một sinh viên hay đơn giản là nằm trên giường mà chơi game lại ngồi đây vùi đầu vào mớ giấy tờ phức tạp rối ren này. Vẻ mệt mỏi không làm mờ đi nét trẻ trung trên khuôn mặt, nụ cười chói loá của cậu khiến hắn đơ ra trông phút chốc, miếng thịt trong miệng rõ ràng là ướp muối bây giờ lại trào lên vị ngọt ngào.

Hắn thấy vui vui trong lòng, bỗng nhiên lại muốn nấu ăn cho Jungkook cả đời, chỉ để thấy được nụ cười đó của cậu.

Mà khoan đã.. Cả đời là sao?

Taehyung giật mình bởi chính suy nghĩ đáng sợ của mình. Hắn tự căm giận bản thân thêm một chút, lại xuất hiện những suy nghĩ không tốt với Jungkook, biết rõ cậu sẽ đau lòng mà sao vẫn đôi khi nghĩ về chuyện đó.

Jungkook thấy hắn im lặng nuốt xuống miếng thịt lại muốn đút thêm miếng nữa. Như vậy giống người yêu bón cho nhau ăn nè.

"Tôi ăn rồi. Cậu ăn đi."

Hắn né tránh miếng thịt thứ hai, bỗng chốc cảm thấy không khí mất tự nhiên vô cùng. Không nhịn được mà đứng dậy đi về phía tấm kính to lớn trong suốt, một phần Seoul thu nhỏ vào mắt hắn. Rực rỡ và xinh đẹp như nụ cười của ai đó.

vkook 》》 Tình yêu qua dạ dàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ