Chương 116

1K 19 0
                                    

Hắn muốn có một đứa con

Mạch Sanh Tiêu đầu óc trống rỗng.

Cô hoàn toàn nghĩ không ra được phải phản ứng thế nào, đứa bé này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Sanh Tiêu khom lưng, tát nước lạnh vào mặt mình, cô cùng Duật, chỉ vỏn vẹn có một lần này, lại thật sự có con.

Mạch Sanh Tiêu giơ lên tay phải nện vào trên gương, mang theo bọt nước bay ra, vỡ thành những giọt nhỏ.

Cô đem toàn bộ vật đó ném vào trong bồn cầu tự hủy đi, Sanh Tiêu lau sạch sẽ nước đọng trên mặt, kéo cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài.

"Anh. . . . . ." Cô giật mình, nhìn thấy Duật Tôn đang đứng ngoài cửa, cô cố tự bình tĩnh lại: "Anh về rồi à."

"Em làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi."

Mạch Sanh Tiêu lướt qua Duật Tôn, cô đi vào mép giường: "Không có việc gì."

"Hôm nay có đi ra ngoài?"

Sanh Tiêu trong lòng ức chế không khỏi khẩn trương, cô cố ý lên tiếng: "Anh có ý gì chứ? Tôi ra khỏi cửa nhất định phải cho dì Hà đi theo sao? Tôi muốn được tự do, anh hiểu không?"

Người đàn ông nâng lên chiếc cằm thon nhọn, giống như đang chờ cô nói tiếp nửa câu còn lại.

Mạch Sanh Tiêu thừa cơ nói ra: "Tôi sau này muốn đi ra ngoài, không hy vọng có người đi theo."

"Không được." Không nghĩ tới, người đàn ông một tiếng cự tuyệt.

"Tại sao chứ?" Sanh Tiêu không khỏi tức giận.

"Không tại sao hết." Duật Tôn chán ghét kiểu tranh luận nhạt nhẽo này, nếu cứ xem như không có gì, so với hắn càng cường ngạnh thì còn có thể làm giảm bớt lửa giận tốt hơn, giống như hiện tại. Mạch Sanh Tiêu nhìn theo mặt hắn, thấy không có khả thi, cô đứng người lên đi nhanh xuống dưới lầu.

Ăn cơm tối xong, Sanh Tiêu liền lên lầu, cô ngồi co gối trên giường.

Đứa bé này, cô sẽ không cần, cũng không thể muốn.

Mạch Sanh Tiêu tuyệt đối sẽ không vì Duật Tôn mà sinh con, cô xem hắn như kẻ thù, hận không thể cùng hắn phủi bỏ sạch sẽ hết quan hệ, làm sao có thể sống rồi sinh con cho mình thêm liên luỵ. Sanh Tiêu hai tay ôm lấy đầu gối, nếu cô muốn đi ra ngoài dì Hà nhất định muốn đi theo cùng, cho dù muốn mua thuốc thì cũng không có cơ hội.

Hôm nay nếu không phải gặp gỡ Nghiêm Trạm Thanh, dì Hà chắc chắn một bước cũng không rời.

Người và vật không còn, nếu như đổi lại trước ly hôn, cô trong bụng mang đứa con của Duật Tôn, chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên. Mạch Sanh Tiêu cầm lấy quả cam đặt ở bên cạnh, biểu hiện của cô rất rõ rệt, nếu cứ tiếp tục như thế này, khẳng định không thể giấu được Duật Tôn.

Người đàn ông lúc lên lầu, thấy Sanh Tiêu cuộn tại một bên của giường lớn, lông mi nhẹ rủ xuống, hô hấp trầm ổn, làm như đang ngủ.

Hắn mới đi tiến vào phòng, chợt nghe đằng sau truyền đến tiếng gõ cửa.

"Duật thiếu, quần áo Sanh Tiêu."

Duật Tôn mở cửa, nhận lấy áo khoác hôm nay Mạch Sanh Tiêu đã mặc đi ra ngoài, hắn đóng cửa lại, vừa đi hai bước, đã nhìn thấy một vật gì đó rớt xuống tại bên chân, Duật Tôn khom lưng nhặt lên, mở ra nhìn kỹ, thì ra là hóa đơn của tiệm thuốc.

Trên mặt giấy in rõ ràng: Que thử thai, 16. 8 đồng.

Duật Tôn hẹp dài mắt phượng nhẹ nheo lại, hắn bước chân đi ra ngoài, đi xuống dưới lầu: "Dì Hà."

Dì Hà lau sạch hai tay: "Duật thiếu, có gì căn dặn?"

"Sanh Tiêu hôm nay đi đến tiệm thuốc sao?"

Dì Hà lắc đầu.

Duật Tôn xoay người chuẩn bị đi lên lầu, hắn nghĩ ra điều gì đó, lại xoay người: "Dì có rời khỏi cô ấy lúc nào không?"

"À, có. Sanh Tiêu nói cô ấy muốn ăn nồi dán, kêu tôi đi cho cô ấy, Sanh Tiêu lúc ấy ngồi tại quán cà phê chờ tôi."

Duật Tôn dừng chân lại: "Tôi nhớ được dì hai ngày trước nói Sanh Tiêu khẩu vị không tốt, dì Hà, theo ý dì, cô ấy không phải là bị bệnh phải không?"

"Việc này. . . . . ." Dì Hà mặc dù trong lòng có nghi ngờ, cũng không dám tự mình đoán bừa: "Tôi không biết."

Duật Tôn cũng không lại truy vấn, hắn cầm áo khoác của Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ.

Sanh Tiêu giấc ngủ không yên, nghe được tiếng động liền mở mắt.

Duật Tôn che giấu sắc mặt, hào quang trong mắt không ít sáng ngời, hắn sải bước đi đến trước giường, tầm mắt chạm vào đôi mắt yên tĩnh của Sanh Tiêu, sau lại ảm đạm đi nhiều: "Anh thấy em cơm tối cũng không ăn được nhiều, anh bảo dì Hà mang một ít sủi cảo cho em."

"Không cần." Mạch Sanh Tiêu nửa ngồi dậy, người đàn ông đứng tại trước người của cô một hồi lâu, cuối cùng cũng không thấy Sanh Tiêu có ý định mở miệng, cô quả nhiên không có muốn nói chuyện này cho hắn biết.

Duật Tôn cũng chỉ là có lòng nghi ngờ, cũng không xác định được.

"Anh thấy em thân thể không tốt, ngày mai, anh sẽ cho Từ Khiêm tới xem bệnh cho em."

"Không cần! " Mạch Sanh Tiêu lời nói kích động, giọng nói gay gắt, cô ý thức được mình có vẻ quá lố, vội vàng sửa lại: "Có bệnh gì mà xem, bệnh hay không có bệnh tôi còn có thể không biết sao?"

Duật Tôn vòng qua giường lớn đi đến trước mặt cô: "Anh thấy trước đây em cũng không thích ăn những loại trái cây này." Hắn mắt phượng liếc qua đầu giường đang để quả cam.

Mạch Sanh Tiêu giấu không được lo lắng, cô bỗng nhiên đứng người lên: "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, Duật Tôn, anh còn có thể quan tâm là tôi có khó chịu hay không sao? Anh không phải chỉ cần đem tôi nhốt lại bên cạnh anh là đủ rồi sao? Về phần tôi sống có được hay không, anh bắt buộc cũng không được."

Người đàn ông cũng không nói lời nào.

[Hoàn] Chìm trong cuộc yêuWhere stories live. Discover now