Phần 1

15 1 0
                                    


Tôi lại đặtchân lên con đường đất rẽ vào xóm bốn thả những bước chân hoang mang ngang quacon ngõ nhà nhỏ có một thứ cảm giác không rõ rệt lại dâng lên vô cùng mãnh liệtkhiến cả người tôi như chao đảo. Hóa ra mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày xưa dùtôi có cố tình trốn tránh hay chôn nó vào trong sâu thẳm trái tim.

".........................­­

Chiếc xe hàng cũ kỹ chậm chạp leo lên đèo. Chúng tôi ngồi trong xe người ngợm chen chúc với đồ đạc và hàng hóa đủ các thể loại. Chiếc xe này luôn có một thứ mùi đặc trưng không thể nhầm lẫn cái mùi vừa hăng hắc ẩm thấp vừa hôi hám ngột ngạt đến mức buồn nôn. Kể từ lúc lên thành phố học đại học tôi không nhớ nổi đã bao nhiêu lần ngồi trên chuyến xe khủng khiếp này đi đi về về nhưng vẫn không tài nào thích ứng với nó một cách triệt để. Cậu nhóc ngồi gần cửa sổ ngay bên cạnh tôi khẩu trang đeo kín mít hai mắt nhắm nghiền người rũ rượi ngã ra lưng ghế cặp lông mày hơi chau lại bộ dạng hết sức mệt mỏi và chịu đựng. Lần nào cũng như lần nào nhìn nhóc như vậy lòng tôi không khỏi xót xa. - Cố gắng tý nữa sắp qua đèo rồi. Tôi nói không lớn nhưng vẫn đủ để nhóc nghe thấy. Cậu nhóc vẫn giữ nguyên tư thế ừ nhẹ một tiếng như để thông báo là đã nhận được lời động viên của tôi. Qua đèo một đoạn là sẽ đến xóm bốn một xóm nhỏ và nghèo của xã Trung xã Trung lại là một trong những xã nghèo nhất của cái huyện miền núi heo hút này. Xóm chỉ lác đác vài ba căn nhà xung quanh nếu không phải cây cối rậm rạp thì cũng là đất trống và đồng cỏ. Tôi và nhóc cùng xóm nhưng từ bé chúng tôi không chơi với nhau à không nói chính xác hơn là cậu nhóc đó không chơi với tôi. Xóm tôi hồi ấy có vài đứa trẻ cùng trang lứa trai có gái có thường cùng nhau chơi cùng nhau đi học như hình với bóng. Riêng nhóc lại là một cái bóng lẻ loi phiền muộn. Trong trí nhớ của tôi chưa bao giờ thấy nhóc cười vô tư như những đứa trẻ khác khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng không một chút cảm xúc đôi mắt đượm buồn dường như ẩn chứa điều gì đấy rất xa xôi mơ hồ. Tôi thường trộm nghĩ đó là một cậu bé cô độc và thần bí. Từ cái thời xa xưa ấy không nhớ cụ thể là thời điểm nào tôi đã bắt đầu âm thầm quan sát nhóc đó từ xa. Mãi cho đến năm chúng tôi vào lớp mười trường huyện tôi mới chính thức được quan sát nhóc từ cự ly gần. Chúng tôi là bạn cùng bàn. Sự ngẫu nhiên này thật sự nằm ngoài tưởng tượng và mong đợi của tôi. Hiển nhiên tôi đã phải cố gắng đè nén để giấu đi sự vui sướng và phấn khích trong lòng. Quan sát nhóc với tôi từ lâu đã trở thành một thói quen thậm chí là một sở thích. Vẫn gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc vẫn đôi mắt tròn to đen láy như ẩn chứa một kho tàng bí mật nào đấy ngoại trừ những đường nét trên khuôn mặt có chút biến hóa qua năm tháng tôi không thấy nhóc có gì khác so với ngày bé. Vẫn mặt đáng yêu nhưng luôn tỏ ra vẻ lạnh lùng.

Xe phanh gấp và tiếng anh phụ xela hét um sùm cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh cậunhóc đã đứng dậy mang ba lô lên vai: - Ê làm gì mà ngồi ngẩn ra thế. Tới rồi.Nhóc giương cặp mắt to nhìn tôi có chút ngờ vực nói. Tôi như bị điện giật lật đậtđứng dậy mang ba lô rồi đi ra nhóc cũng nhanh chóng đi theo sau. Chúng tôi bướcxuống xe đáp chân xuống mấy bụi cỏ ngay bên bờ ruộng. Chiếc xe vội vã lao đi đểlại trong không khí một làn khói đen kịt hôi hám. Hai bên đường là những ruộnglúa vàng ươm đang chờ ngày gặt hái. Giữa cái nắng chói chang của một ngày vàohè gió lùa đến từng cơn phả vào mặt mát rượi. Chúng tôi rẽ phải vào con đường đấtdẫn về xóm bốn. Như thường lệ nhóc bước đi rất nhanh bước chân mạnh mẽ và đầy dứt khoát. Tôi cũng nhẹ nhàng sải từng bước theo kịp nhóc. Đến đầu ngõ nhóc quay đầu lại nhìn tôi một cái giơ tay lên vẫy vẫy rồi rẽ luôn vào nhà. Tôi đứng nhìn theo một lúc rồi cũng nhanh chóng đi về nhà mình. Mẹ biết trước hôm nay tôi về nên chuẩn bị khá nhiều món cho bữa trưa: thịt heo cuốn bánh tráng rau muống xào tỏi càng cua trộn thịt bò toàn là những món tôi thích. Bữa trưa diễn ra trong không khí vui vẻ ấm cúng như thường lệ. Mẹ tôi huyên thuyên hỏi tôi chuyện học hành ở phố chuyện ăn ở chuyện bạn bè xoay đi xoay lại một hồi vẫn trở lại đề tài bạn gái của tôi. Ba tôi không nói nhiều ông trầm ổn ngồi nghe hai mẹ con nói chuyện thi thoảng đệm vô đôi câu. - Con trai còn trẻ lo học hành sự nghiệp trước đã. Bà nôn nóng làm gì? Mẹ tôi ngay lập tức phản bác: - Học thì cứ việc học nhưng bạn gái phải lo kiếm dần đi là vừa. Đợi đến lúc con trai ông có sự nghiệp thì mấy đứa con gái tốt nó đã có người rước hết cả rồi. Tôi là con trai một trong nhà hơn nữa bố mẹ tôi tuổi cũng không còn trẻ. Tôi cười cười: - Mẹ nói cũng có lý. Có điều hiện tại con chưa tìm được đối tượng tốt nên mẹ cố gắng chờ một thời gian nữa. Mẹ tôi khựng lại một chút rồi dường như sực nhớ ra điều gì đó bà quay đầu sang nhìn tôi nói với vẻ mặt có phần trầm trọng: - Con cứ suốt ngày dính nhau với thằng Jungkook thì làm sao mà có bạn gái được. Tốt nhất là tránh nó xa xa ra một chút. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ ánh mắt bà mơ hồ phản chiếu một sự khó chịu bực dọc. Kookie trong tôi bao giờ cũng rất đặc biệt. Chính tôi cũng không rõ vì sao ngay từ nhỏ mình đã bị sự thần bí của nhóc đó thu hút cho đến khi lớn lên thậm chí đến tận bây giờ tôi vẫn mơ hồ cảm thấy ở nhóc có một điều gì đó mà tôi cho dù có cố gắng đến mấy vẫn không tài nào nắm bắt nổi. Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh một cậu bé hờ hững lướt qua đám con nít tụi tôi lúc ấy đang túm tụm chơi bi chơi cụm. Thình lình có một đứa miệng mồm xấu xa trong đám bật lên cười khúc khích kẽ răng rít lên ba chữ rành rọt đồ con hoang nhóc vẫn lãnh đạm bước đi như không hề nghe gì không hề thấy gì như thể cả đám chúng tôi sớm đã tàng hình trong mắt nhóc vậy. Tôi cũng nhớ rất rõ lúc ấy mình đã tức giận ra sao vội vội vàng vàng quay sang cái đứa đó túm áo nó đe dọa mặt hầm hầm sát khí. Mãi đến khi đầu nó gật lấy gật để đám bảo sẽ không có lần sau tôi mới miễn cưỡng buông nó ra. Sau đó tôi hùng hổ bỏ về mặc cho lũ bạn chạy theo kèo nèo năn nỉ tôi chơi tiếp. Càng ngày tôi càng ý thức được bộ nhớ của mình dường như bị những hình ảnh và ký ức về nhóc lấp đầy. Chỉ cần vô tình chạm đến một góc nào đó là sẽ có một hình ảnh tương ứng hiện ra. Mỗi một mảnh ghép đều là một câu chuyện rõ ràng sống động đã diễn ra trong quá khứ. Càng lớn tôi càng rõ ràng hơn những điều ấy có ý nghĩa như thế nào đối với mình chỉ là trong một khoảnh khắc nào đó tôi vẫn chưa dám đối diện.

[Vkook] Đoạn ký ức đứt quãngWhere stories live. Discover now