Chap 2

6 1 0
                                    


   Mùa hè năm ấy cũng nhẹ nhàng đi qua như những mùa hè nhiều năm về trước. Năm tháng lặng lẽ trôi mang theo tuổi xuân hy vọng và cả sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Thấm thoắt Jungkook đã ra trường đang chờ xin việc. Còn tôi vài tháng nữa cũng chính thức giã từ quãng đời sinh viên. Tôi vùi mình trên máy vi tính và những buổi họp nhóm liên miên để chạy đua nước rút cho khóa luận tốt nghiệp đang cận kề. Không còn thời gian để bận tâm đến những việc nhỏ nhặt thường ngày cũng không còn thời gian để thi thoảng lại lặn lội mười mấy cây số sang trường Kinh tế dù chỉ để đứng nhìn nhóc một cái từ xa rồi về. Dăm ba lần cầm máy định bấm số nhóc nhưng rốt cuộc lại thôi. Đã bao lâu rồi? Từ lúc nào tôi không còn tỏ ra quan tâm Jungkook như trước, không thường xuyên liên lạc cũng không nhiệt tình chạy sang đón nhóc đi chơi? Hai năm. Đối với tôi như hai thế kỷ! Vẫn chiếc xe đò cũ kỹ nồng nặc mùi ẩm thấp hôi hám đang ườn mình chật vật leo lên đèo nhưng lần này lại chỉ có mình tôi. Hai năm rồi vẫn chỉ một mình tôi. Jungkook không còn ở bên cạnh. Tôi luôn tìm cớ trốn tránh mỗi khi nhóc rủ về quê cùng. Vài lần như thế thưa dần rồi mất hẳn. Tôi đã nghĩ mình có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng lại cảm thấy có chút mất mát không thể diễn tả thành lời.

Có lần Jungkook nhắn cho tôi một dòng tin ngắn ngủi: Tại sao lại như vậy?. Tôi ôm máy ngồi ngẩn ngơ cả buổi trời rồi lại nhìn chằm chằm từng chữ nhóc gửi dù chúng chỉ là những con chữ vô tri vô giác qua màn hình điện thoại. Rốt cuộc tôi đã im lặng. Đó là tin nhắn duy nhất cũng là tin nhắn cuối cùng. Jungkook luôn là người mạnh mẽ và dứt khoát như thế. Tôi thẫn thờ nhìn những hàng cây bên đường đang lướt đi vun vút qua ô kính cửa xe. Một mùa hè nữa lại về! Mùa hè thứ hai mươi ba trong cuộc đời tôi tại cái làng quê nhỏ bé này. Mùa hè thứ ba không có Jungkook. Tôi lại đặt chân lên con đường đất rẽ vào xóm bốn thả những bước chân hoang mang ngang qua con ngõ nhà nhóc có một thứ cảm giác không rõ rệt lại dâng lên vô cùng mãnh liệt khiến cả người tôi như chao đảo. Hóa ra mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày xưa dù tôi có cố tình trốn ­­­này là một chuyến xe khác. Mẹ tôi sụt sùi đưa tôi ra tận đường cái. Hai mắt bà đỏ hoe nhìn tôi chòng chọc dường như muốn soi xem có khi nào thằng con mình bất ngờ suy nghĩ lại và thay đổi quyết định hay không. Tôi nhìn mẹ cố kìm nén cảm giác chua xót đang xông lên trong lồng ngực. Trong lúc mẹ tôi dặn đi dặn lại những điều đã nói từ tối qua tôi đưa mắt nhìn lại xung quanh một lần vô hình chung tôi lại nhìn vào con đường đất trước mặt tưởng tượng hình bóng nhóc đang sải những bước chân gấp gáp tiến về phía tôi. Có chút ngọt ngào có chút cay đắng có cả sự đau đớn không tên đang dâng lên bóp nghẹt lồng ngực tôi vò nát trái tim đã có nhiều vết nứt.Đi thôi. Seoul - Miền đất hứa vẫn đang chờ tôi.Xe chầm chậm lăn bánh đưa tôi xa dần mảnh đất của đau thương và kỷ niệm. Từng thứ từng ­­thứ một đua nhau chạy ra từ trong tiềm thức như đang chiếu lại một cuốn phim về đoạn ký ức hai mươi mấy năm với nhiều mảnh ghép đứt quãng nhưng vô cùng rõ ràng. Bộ phim có gương mặt lạnh lùng cô đơn của Jungkook, có cả những nụ cười hiếm hoi nhưng lại tỏa sáng cả một khoảng trời trong tim tôi. Có hình ảnh chúng tôi ngồi cùng nhau bên bờ sông ngắm hoàng hôn, có những buổi chiều bình yên tôi đèo nhóc tan trường. Cuối cùng phim dừng lại ở gương mặt ba tôi mẹ tôi và mẹ của Jungkook.

Một buổi chiều nọ cách đây hơn hai năm tôi đứng sau hàng rào nhà nhóc nghe tiếng mẹ tôi cất lên ở bên trong với đầy sự tức giận và đau đớn: Cô làm gì thì làm đừng để hai đứa nó ở gần nhau nữa. Tôi thấy chúng nó có gì đó không bình thường đó. Cô mặt dày ngủ với chồng người khác đã đành giờ đừng để con trai cô hại con trai tôi. Loạn luân là tội lỗi kinh khủng thế nào? Hơn nữa cả hai chúng nó đều là con trai ! Cô cũng tự biết rồi đó. Sau đó là tiếng mẹ nhóc lí nhí đáp lại: Em biết rồi. Xin lỗi chị. Có tiếng khóc thút thít nghẹn ngào vang lên giữa một buổi chiều quê yên ả có cả tiếng thở dài não nùng hòa lẫn vào thanh âm từ những ngọn tre cao vút đang cong mình đung đưa trước gió.­­­­...........................................................................................................................End.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jan 03, 2019 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[Vkook] Đoạn ký ức đứt quãngWhere stories live. Discover now