Chương 05

5.1K 444 15
                                    

Lam Hi Thần nhìn dáng vẻ Giang Trừng thế này, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hồi hộp, hắn muộn màng nhớ ra, vị Giang tông chủ trước mắt đây từ trước đến nay cực kỳ chán ghét mấy chuyện đoạn tụ, đã thâm căn cố đế. Lúc này, mình lại đem chuyện của Vong Cơ cùng với Ngụy Vô Tiện nhanh nhảu nói ra như vậy, chỉ sợ đã chạm vào nghịch lân của vị này.

Nhưng lời cũng đã nói, nước đổ đi khó lòng hốt lại được, Lam Hi Thần cũng chỉ có thể âm thầm phiền muộn, có chút lo lắng nhìn Giang Trừng, không biết lúc hắn nổi giận thì sẽ thế nào.

Nhưng mà Giang Trừng lại không có tức giận như y nghĩ, hắn chỉ hơi ngây người một lát, cuối cùng "Phì" cười thành tiếng.

"Thật hay giả thế? Ngụy Anh cùng Lam Trạm? Ta không có nghe nhầm đấy chứ? Đây thật đúng là..." Giang Trừng dường như rối rắm hết nửa ngày, cuối cùng cũng không tìm được từ nào để hình dung, hắn giang rộng hai tay, dùng vẻ mặt cực kỳ khó tin nhìn Lam Hi Thần: "Ta thật sự khó có thể tưởng tượng được, không phải Trạch Vu Quân người đang lừa ta chứ?"

Lam Hi Thần nghiêm mặt nói: "Việc này xác thực vạn phần, cho dù thế nào ta cũng tuyệt đối sẽ không lấy chuyện cả đời của đệ đệ ra đùa giỡn, tình cảm của hai người họ vô cùng tốt, là chuyện mà người người đều biết."

"Không ngờ mọi người đều đã biết chuyện này!?" Miệng Giang Trừng lúc này đã có thể nhét vừa một quả trứng gà, nửa ngày sau, hắn mới phục hồi lại tinh thần, sau đó "Chặc lưỡi", trong giọng nói còn mang theo hứng thú kỳ dị: "Thật không nhìn ra bản lĩnh của tiểu tử Ngụy Anh này nha."

Lam Hi Thần nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không nghĩ đến đối phương lại có phản ứng như vậy.

Giang Trừng lầm tưởng nét mặt của Lam Hi Thần là do mình không tin tưởng y, liền vội cười vung tay giải thích: "Ta cũng không phải không tin Trạch Vu Quân, chẳng qua là người không biết, ban đầu A Anh cực kỳ không thích Lam Trạm, luôn nói y là một tên cứng nhắc, suốt ngày mắng y rất nhiều, hắn còn nói người giống như Lam Trạm có lẽ cả đời cũng không lấy được vợ, bởi vì các cô nương sớm muộn gì cũng bị sự cứng nhắc vô vị của y làm cho buồn chán chết mất. Không nghĩ tới, kết quả lời này lại ứng nghiệm lên đầu của hắn, quả nhiên là thiên đạo luân hồi."

Hắn vừa nói, vừa không nhịn được bật cười lên, bên má lộ ra một cái lê oa(*) nhàn nhạt, Lam Hi Thần nhìn cái lê oa này đến thẩn thờ, y có chút ý nghĩ vượt khỏi giới hạn. Trước kia, y chưa bao giờ nhìn thấy Giang tông chủ này cười. Hóa ra, khi hắn cười rộ lên quả thật là có lê oa.

Giang Trừng bên kia thật vất vả mới có thể ngừng cười, hắn ôm cái bụng cười đến có chút đau, nhướng mày phồng má, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi ta lần sau nhìn thấy tiểu tử a Anh này, thế nào ta cũng phải cười nhạo hắn một phen mới được."

Cái này rõ ràng chính là tính tình của trẻ con mà, Lam Hi Thần hiếm khi thấy hắn trưng ra vẻ mặt hưng phấn như vậy, cũng muốn chiều theo, liền mỉm cười gật đầu nói: "Những lời này, đợi ngươi lần sau gặp Ngụy công tử lại nói cho hắn nghe, tùy ngươi hết."

Giang Trừng cũng không đáp lời, hắn chỉ dùng một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn y, ý cười trên môi vẫn chưa tan hết, quả nhiên vẫn còn là thiếu niên không lo nghĩ, Lam Hi Thần vui mừng vì hắn có dáng vẻ như vậy, liền tùy tâm trạng vươn tay xoa đầu đối phương, động tác thân thiết đến mức chính y cũng không phát hiện ra.

[Hi Trừng|EDIT] Thủy Long NgâmWhere stories live. Discover now