Trên đường về Taehyung vô tình đi ngang qua một màn hình led quảng cáo ngoài trời. Một đoạn video ngắn được bật lên, người trong hình là một người vô cùng xinh đẹp, sắc đẹp thuần khiết, đôi mắt trong sáng cùng nụ cười tỏa nắng. Cậu cất giọng nói ngọt ngào khiến bao cô gái phải xao xuyến.
"Yoongi à, hôm nay là sinh nhật của anh, em chỉ muốn chúc anh có một buổi tiệc sinh nhật thật vui vẻ và hạnh phúc bên người yêu thôi. Có lẽ hôm nay đứa em trai này không thể tới góp vui cùng anh vì sức khỏe em không cho phép nhưng em sẽ gửi bánh kem do chính tay mình làm và quà đến nhà, em mong anh sẽ thích. Yoongi em biết anh đối với em không phải thứ tình cảm đôi lứa nhưng cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, cho em được sống trong niềm hạnh phúc mấy năm qua. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, mặc áo khoác vào vì trời sắp lập đông rồi đấy."
Cậu vui vẻ nói ra những lời vô cùng ngọt ngào nhưng người ta có thể cảm nhận được đâu đó trong giọng nói đó là sự đau khổ tột cùng, sâu trong đôi mắt kia là một nỗi buồn khó ai thấu hiểu được. Đoạn clip là cậu đã chuẩn bị cách đây không lâu, cậu gửi nó đến Yoongi nhưng cậu lại không mong Yoongi sẽ nhìn thấy...
Tiếng mở cửa đánh thức giấc ngủ của cậu, Jungkook vội vàng mở lì vi sóng ra nhưng cuối cùng lại không thấy chiếc bánh kem đâu, cậu hoang mang thì giọng nói Taehyung truyền đến.
-"Em tìm gì vậy?"
-"Taehyung anh thấy chiếc bánh của tôi đâu không?" Cậu gấp gáp hỏi.
-"Tôi vứt đi rồi" Anh bình tĩnh đáp.
-"V...vứt đi? Anh bị điên à, công sức cả ngày nay của tôi đó" Jungkook kích động nắm lấy cổ áo Taehyung.
-"Chiếc vòng tay tôi cũng vứt đi rồi" Anh nhếch một bên mép, ánh mắt là đang cố chọc tức cậu.
-"Anh bị điên à?" Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, lớn tiếng.
-"Đúng, tôi yêu em đến điên rồi! Jeon Jungkook rốt cuộc em xem tôi là cái gì hả? Ở cạnh tôi nhưng trong đầu chỉ có tên đó. Em tưởng tôi ngu ngốc bị em lừa gạt hả? Muốn tặng quà sinh nhật cho hắn? Em đang nằm mơ sao? Jeon Jungkook em nói cho tôi biết rốt cuộc vị trí của tôi nằm ở nơi nào trong lòng em vậy?" Anh nắm lấy cổ áo Jungkook đè nửa thân trên của cậu trên bàn ăn, anh mở to mắt, đôi mắt phát ra khí lạnh làm Jungkook chẳng dám đáp.
-"Tôi...tôi" Cậu ấp úng.
-"Tình cảm của tôi đối với em vẫn chưa đủ sao? Em muốn tôi phải làm sao thì em mới chịu yêu tôi đây?" Taehyung vẫn chưa thể bình tĩnh lại, anh lớn tiếng quát vào mặt cậu.
-"Anh dù có làm gì thì tôi vẫn không thể..." Cậu nuốt nước bọt trả lời.
-"Đối với tôi không có gì là không thể!!!" Không khống chế được hành động của mình, Taehyung lập úp người Jungkook lại, anh hung hăng kéo chiếc quần jean đến tận đầu gối, tay còn lại giữ chặt lấy eo cậu.
-"Taehyung làm ơn...dừng lại đi....làm ơn đừng...." Cậu ra sức ngăn cản, cố thoát khỏi sự kiềm hãm của anh.
-"Taehyung đừng chạm vào làm ơn đi...."

ESTÁS LEYENDO
VKOOK | Hối Hận Muộn Màng
Fanfic-Từ đầu đã không chấp nhận. Bây giờ chấp nhận là đúng hay sai? -Chỉ vì chính nghĩa anh đã đánh mất em, bây giờ anh tự hỏi "Chính nghĩa có mang lại hạnh phúc cho anh như em đã từng không?" Cậu và anh đều mắc phải sai lầm nhưng khi họ kịp nhận ra liệu...