Chương 96: Bàn tay huynh đệ

8.1K 417 48
                                    

Edit: Nguyệt Đức phi.
Beta: Ka Thái hậu.

“Cộc cộc!” Tề Ngọc thấy nàng xuất thần bèn dùng tay gõ lên mặt bàn, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn.

“Ngẩn người cái gì, ngồi với trẫm mà còn dám nghĩ tới những thứ khác. Thẩm thị A Vũ, nàng cũng to gan lắm rồi!” Tiếng nam nhân lên án truyền đến, mặt hắn nhăn lại, sắc mặt âm trầm nhìn có chút dọa người.

Thẩm Vũ buông chén trà trong tay xuống, giống như mới vừa hoàn hồn vậy, từ từ ngồi ngay ngắn lại, xoay đầu đối diện với hắn nhưng lại không nói gì.

Tề Ngọc nhìn nàng một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài điện, trời đã tối đen từ lâu rồi. Hắn kinh ngạc trong chốc lát, lúc ở cùng Thẩm Vũ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

“Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi!” Hắn quay đầu qua nhìn nàng, nói một câu hết sức ý nhị.

Giọng nói của nam nhân có chút trầm thấp, dường như cố ý đè thấp giọng, mang theo vài phần mê hoặc và ái muội. Thẩm Vũ chấn động trong lòng, cái này quả thực không thể khen mà! Vừa nói ngoại trừ lên giường ra thì vẫn còn cách thức khác để ở bên nhau. Đây là ám chỉ nàng nên lột sạch đồ rồi hầu hạ cây gậy giữa hai chân kia của hắn sao?

“Đúng vậy, Hoàng thượng. Xuân tiêu khổ đoản [1], mong Hoàng thượng thương tiếc!” Thẩm Vũ âm thầm tự hỏi một lát, trên mặt lộ ra ý cười giảo hoạt, trong mắt thoáng hiện lên vài phần tính kế.

[1] Xuân tiêu khổ đoản: Dịch nghĩa: Vì đêm xuân rất ngắn mà phiền não. Dùng để hình dung người trong lúc vui vẻ luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Tề Ngọc hơi sửng sốt một chút, lúc nãy hắn còn tưởng rằng Thẩm Vũ có chút thất thần, nhưng bây giờ nàng đã thay một gương mặt khác. Khi nói câu thương tiếc này, ngữ điệu được nâng lên, tuy tựa như lông hồng, hết sức mềm mại, nhưng lại thật sự cào tim móc phổi.

Nam nhân một khi đã nếm qua thức ăn mặn cực ngon thì trong đầu sẽ không thể quên được cảm giác này. Đặc biệt là người như Thẩm Vũ, xinh đẹp, dáng người tốt, kỹ thuật cũng thuộc loại nhất đẳng, quả thực là tinh túy của món ăn mà. Tề Ngọc cũng không phải là người “tọa hoài bất loạn” [2] gì cả, bởi vì hắn là người ưa bắt bẻ, nhưng cũng rất khó gặp được kiểu người yêu tinh như Thẩm Vũ.

[2]Tọa hoài bất loạn: là một điển cố dùng để tán dương đức tính tốt đẹp của nam tử. Tương truyền vào một đêm đông lạnh giá, Liễu Hạ Huệ ở Quách môn, có một người đàn bà không có chỗ ở đến xin tá túc. Liễu Hạ Huệ sợ bà ta chết cóng nên bảo bà ta ngồi trong lòng mình, cởi áo khoác ngoài bao bà ấy lại, cùng ngồi như vậy một đêm nhưng không có bất cứ hành vi phi lễ nào.

Hiện tại Thẩm Vũ rất chủ động, chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt hắn, vươn tay giữ chặt bàn tay hắn, đi về phía nội thất. Mấy cung nhân đang hầu hạ thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng. Mẹ nó rốt cuộc cũng muốn lên giường rồi! Để chúng ta đợi trông đến mòn con mắt!

Giường đệm đã sớm thu dọn xong, chỉ chờ hai người bọn họ mau đến cởi sạch đồ lăn giường thôi! Thẩm Vũ giúp hắn cởi y phục, những cung nhân kia thấy hai người bọn họ tự mình động thủ, liền lặng lẽ lui xuống.

[HOÀN] Tiến Công Sủng Phi [Edit] - Thịnh Thế Thanh CaWhere stories live. Discover now