Chương 1: Bức tranh

12K 352 7
                                    

Nắng ấm đầu hạ chiếu xuống mặt hồ lâng lâng gợn sóng, mặt hồ xanh biếc chứa hàng trăm đóa sen trắng vươn lên cao, tạo nên những điểm nhấn cho cả một khoảng xanh rộng lớn. Lúc này lại đúng dịp vào mùa, đóa nào đóa nấy rủ nhau lớn dần, bung tỏa những cánh sen, để lộ đài sen vàng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Một thân ảnh bé nhỏ thành thạo chèo thuyền xuyên qua những đóa hoa sen trắng, thuyền chậm rãi trôi cho đến khi nhìn thấy đài sen nho nhỏ lộ ra liền dừng lại, nam hài trên thuyền cúi đầu cẩn thận nhìn xem có hạt sen hay không.

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào không gian ngập tràn hoa này như bức tranh tiên cảnh, nhưng chung quy vẫn không thể nào sánh bằng nhan sắc của nam hài. Dung nhan nam hài chính là một cực phẩm tuyệt mỹ không thể bàn cãi. Tuy rằng vẫn là bộ dáng tiểu hài tử, nhưng là có thể tưởng tượng đến ba năm sau, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thoát này nhất định sẽ trở thành một giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Luyến Nhi bận rộn trên chiếc thuyền nhỏ. Bây giờ chỉ mới đầu hạ, nhưng vương gia đã nói với y, hiện tại muốn ăn đài sen đã có thể hái.

Nơi đây chính là phía bắc kinh thành, khí hậu vốn là vừa tốt lên một chút, thế nhưng Luyến Nhi tìm nửa ngày cũng không tìm được cái nào có thể ăn. Nếu tìm được một hai hạt sen thì thật tốt, giữa trưa hôm nay là có thể làm cho Vương gia ăn.

Vương gia hôm nay so với ngày thường chậm một chút, đến bây giờ vẫn chưa có trở về.

Có một chuyện Luyến Nhi biết, tuy rằng Vương gia cũng không có chính miệng nói với Luyến Nhi, nhưng là Luyến Nhi vẫn rõ ràng biết được Vương gia trong lòng có chứa y! Mỗi lần nghĩ đến đây, tâm Luyến Nhi lại trở nên ngọt ngào.

Lục Vương gia khi trở về đã qua giờ cơm trưa, trên đường trở về trong lòng vẫn nghĩ tiểu gia hoả ngốc kia ở phủ nhất định lại không cơm, khẳng định lại là câu kia: "Ta với ngài phải cùng nhau ăn, ngài còn đói bụng thì làm sao ta nuốt trôi."

Nghĩ đến lời nói của tiểu gia hoả ngây ngốc liền cảm thấy ấm lòng, cước bộ cũng nhanh hơn. Vừa đặt chân vào cửa phủ liền nói hộ vệ một tiếng: "Dọn cơm."

Hộ vệ nhận được mệnh lệnh đầu tiên là sửng sốt, rồi mới mới hiểu được, Vương gia là lệnh cho chính mình truyền lời cho nha hoàn nội sự dọn cơm lên, liền vội vội vàng vàng chạy đi truyền lời.

Dung Diễn một đường đi vào phòng của tiểu gia hoả, nhìn xung quanh không thấy y lại lui ra, nghĩ y hôm nay lại đi nghịch ở nơi nào. Lúc này lại thấy người hầu của hắn một đường chạy chậm cuối cùng đuổi kịp mình.

"Vương gia, Luyến Nhi đang ở bên hồ."

Dung Thiện chạy đến thở không ra hơi, vừa rồi trên đường tìm một nha hoàn hỏi một câu, quay đầu lại chủ tử của hắn đã vận công phu đi hơn nửa cái vườn, hại hắn chạy chết khiếp. 

Dung Diễn vừa nghe lời này lại một khắc không ngừng đi tới bên hồ, Dung Thiện ai oán thở dài.

"Ôi Vương gia, ta còn phải chạy nữa sao?"

Nhưng là chức trách của hắn, Dung Thiện vẫn là phải chạy theo.

Dung Diễn đi vào bên hồ liền thấy một thân Luyến Nhi chống thuyền nhỏ ở trong hồ sen thảnh thơi lắc lư, hình như đang tìm cái gì đó bên trong nhị sen.

Nhìn thấy y vẫn là bộ dáng trẻ con hai má hồng hào, nghĩ tiếp qua hai ba năm, chờ y lớn lên một chút, khi y không còn vẻ non nớt trở thành bộ dáng thiếu niên, trong lòng Dung Diễn lại có khí khái tự hào như bậc thân phụ chứng kiến hài tử trưởng thành.

Luyến Nhi thật vất vả mới nhìn đến một đài sen xem ra có thể ăn, vài bước xẹt qua hái đài sen xuống, gấp gáp bỏ hạt sen vào trong miệng, vừa cắn xuống liền bị vị đắng lại sáp của hạt sen dính vào lưỡi, y lập tức phun toàn bộ ra ngoài. Luyến Nhi đang thè lưỡi hít hà thì nghe được có người ở bờ gọi tên mình, y liền ngẩng đầu nhìn.

Dung Diễn cười sủng nịch thoáng đề cao một chút âm lượng: "Luyến Nhi... Làm cái gì đó?" 

Luyến Nhi ở trong hồ vừa thấy Dung Diễn đã trở lại, lập tức cao hứng nhìn về phía bờ hồ vẫy tay, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa té vào trong hồ, dọa người trên bờ theo y thét lên một tiếng kinh hãi. Luyến Nhi từ nhỏ đã ở trên thuyền, lay động vài cái ổn định thân hình, rồi mới nắm chặt hai mái chèo, ra sức chèo qua phía bờ hồ.

Thời điểm cách bờ hồ còn có hai bước dài, Luyến Nhi nghịch ngợm ném đi hai mái chèo, trực tiếp nhảy lên, "Vương gia, ngài về rồi."

Thật may có Dung Diễn ở trên bờ, y mới không đến nỗi bị ngã nằm úp sấp, Dung Diễn nhịn không được phải nói hai câu: "Thật là bướng bỉnh, vài ngày nữa sẽ mười lăm tuổi, vẫn giống như một đứa nhỏ, không có lúc nào là yên ổn với ngươi."

Một bên vừa nói vừa nhéo mũi nhỏ của Luyến Nhi.

"Hả... Kia không phải còn chưa tới sao? Ta mười lăm tuổi sẽ bắt đầu lớn lên." Luyến Nhi huy huy nắm tay nhỏ tỏ vẻ quyết tâm.

Luyến Nhi thực là một đứa nhỏ thông minh, nhìn xem trên mặt Vương gia lộ ra hưng phấn khác với ngày thường y liền biết là có chuyện tốt, thế là hỏi: "Vương gia, có chuyện gì khiến ngài cao hứng sao? Hôm nay lâm triều được thứ gì tốt sao?" 

"Không phải đồ vật này nọ, là chuyện tốt!" Dung Diễn lại một phen sủng ái ôm sát Luyến Nhi, vật nhỏ này cũng sắp mười lăm, thế mà còn chưa cao tới bả vai mình.

Ánh mắt Luyến Nhi lập tức sáng đứng lên: "Là chuyện gì tốt, Vương gia, nói ta nghe với."

"Ngày mai Hoàng Thượng tổ chức tiệc ở trong cung, tất cả thân vương đều được tham dự, còn có thể mang theo người thân, ta tính toán mang ngươi đi, cho ngươi tiến cung khai mở tầm mắt."

Còn có một câu Vương gia để trong lòng chưa nói ra, hắn tính toán ngày mai sau buổi tiệc sẽ nói quan hệ của hắn và Luyến Nhi cho Hoàng huynh, có thể cầu được thánh chỉ tứ hôn sẽ rất tốt, như vậy Luyến Nhi sẽ hoàn toàn thuộc về chính mình, hắn còn định sớm một chút chuẩn bị hôn lễ, đến lúc đó cũng không có lý do nào có thể cản hắn nữa.

"Tiến cung? Ta cho tới bây giờ cũng chưa dám nghĩ tới chuyện tiến cung, tuy rằng chúng ta là người của vương phủ, nhưng chân chính cũng chỉ có một đại quản gia, chúng ta đều là hạ nhân thấp hơn làm sao có cơ hội?"

"Cơ hội này không phải đã đến đây sao? Còn nữa, sau này không được nói chính mình là hạ nhân, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng xem ngươi là hạ nhân, thấp hơn cũng chỉ thấp hơn ta." Vương gia cố ý làm sắc mặt hung dữ khiến Luyến Nhi ha hả cười không ngừng.

"Được được, ta vốn là thư đồng, không phải là cái gì hạ nhân." Giọng nói Luyến Nhi mang một chút ảm đạm.

Đúng vậy, mình chính là thư đồng của Vương gia, thân phận vĩnh viễn không xứng với Vương gia.

|Đam Mỹ/Edit| Quân Bất Kiến Quân - Nam Khê NhânDonde viven las historias. Descúbrelo ahora