Chương 18: Ngu Xuẩn

3K 332 82
                                    

Từ cuộc nói chuyện bí mật giữa Reborn và Byakuran thì không khí ngôi nhà nhiều lúc trở lên ngột ngạt kì quái vô cùng. Nhóm người và Tsuna đều nhận ra được điều đó nhưng chính là không có cách nào tìm ra được nguyên nhân của bầu không khí ấy mà đều ăn ý bỏ qua.

Thậm chí không không một ai để ý ánh mắt phức tạp của Reborn thỉnh thoảng lặng lẽ đến Tsuna. Hắn muốn tiến đến nói cái gì đó, đáng tiếc Byakuran luôn là người ngăn cản. Hắn chỉ vỗ vỗ vai Reborn lắc đầu, khẽ nói một câu gì đó chỉ đủ cho cả hai nghe.

"Không kịp rồi."

"Cái-chết..."

Khẩu hình hai chữ phát ra từ miệng Byakuran, thân thể Reborn không khỏi run lên, thần sắc càng lúc càng phức tạp. Hai tay hắn nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh, quay đầu bước đi, từng bước nặng như ngàn cân và bóng lưng hắn sao quá dỗi đau đớn.

Nhìn Reborn bước đi Byakuran vô lực ngã xuống, hắn tựa lưng vào ghế, ngẩng mặt lên cao bàn tay vươn lên đặt vào đỉnh đầu vuốt nhẹ mái tóc ra đằng sau, hắn bật cười chua xót.

"Tsuna-chan...xin lỗi...xin lỗi..."

Chính là ta cũng đã hết cách rồi, giấc mộng này tất cả chúng ta đều không ai thoát ra được, vậy nên chỉ có cái chết...

............

Một ngày nữa lại qua, cái nắng oi ả của mùa hạ làm Tsuna mồ hôi rơi xuống, hắn lầm bầm càu nhàu, "thế quái nào thầy giáo chủ nhiệm lại gọi đến trường vào lúc này?"

Cái gì mà ôn tập hè cho hắn? Chẳng lẽ nóng đến nỗi não thầy ấy bị hỏng rồi hả? Dù thành tích của hắn tệ đến mấy nhưng cũng không đến nỗi phải ở lại lớp mà thầy ấy phải lo lắng sốt vó lên như vậy.

Bước đến cổng trường Tsuna cảm thấy kì lạ, sự bất an từ đâu đó ập đến. Hắn chần chừ suy nghĩ có nên vào không hay trực tiếp về nhà luôn. Cảm giác bất an này làm hắn khó chịu vô cùng.

Song suy nghĩ một hồi Tsuna vẫn bước vào, chắc cũng không làm sao cả.

Cạnh!

"Sensei!", mở cửa lớp học nhưng lại không thấy một ai trong đó, Tsuna làm lạ. Nghiêng đầu đăm chiêu một hồi, chẳng lẽ hắn bị chơi một vố rồi?

Lượn một vòng quanh trường vẫn không thấy bóng ai, sự bất an như chuông hồi báo rung lên từng đợt.

Không lẽ? Suy nghĩ vừa dứt thì cả thân thể hắn bị một sức mạnh đá bay thẳng vào tường. Khói bụi bay mù mịt. Từ trong đống đổ lát Tsuna ho khan từng tiếng, cả thân thể hắn không có một nơi nào là không không bị thương, trên đầu còn chảy máu. Hắn đau đến nhíu mày chặt.

"Chết tiệt!", Tsuna chửi thầm, quả nhiên là bị người khác chơi một vố rồi. Đôi mắt hắn lờ mờ nhìn phía trước thấy bóng hình quen thuộc không thể quên thuộc hơn nữa.

Hibari đứng đó, đồng tử không tia biểu cảm, lạnh lùng nói," chưa chết?"

"Sao mà chết được, ngươi muốn trả thù cho tên nhóc kia sao?", Tsuna cười nhạt một tiếng.

"Ồ, coi như ngươi không đến nỗi ngu ngốc.",Hibari cười như không khen ngợi.

Vừa nghe xong Tsuna bật cười lớn khiến cho Hibari cũng phải nhướng mày nghi hoặc. Nhưng hắn không biết Tsuna bật cười như vậy bởi vì hắn đang thực sự rất tức giận, hành động đó của Hibari đã thành công chọc giận hắn. Cơn thịnh nộ này hắn mà không giải tỏa thì nhất định không xong rồi.

(KHR)(All27) Ảo MộngDonde viven las historias. Descúbrelo ahora