Chương 5: Đau quá

608 53 10
                                    

Bùi Tiến Dũng sang công tác ở Pháp cũng đã được hơn hai tuần. Sinh hoạt hằng ngày của Hà Đức Chinh và Súp Lơ cũng không có gì thay đổi nhiều trừ việc mấy ngày nay cậu được nghỉ phép, học viên và các hlv khác đều về quê cả rồi.

Đức Chinh ở nhà cả ngày, không ăn cũng nằm, nằm rồi lại ăn, cậu chán muốn chết . 6 múi cơ cũng sắp dồn lại thành 1 múi mỡ rồi đây này.

Hà Đức Chinh thở dài, xoa xoa cái bụng đã căng cứng của mình, nhìn khắp nơi đều là vỏ bánh snack bị vứt lung tung. Ăn rồi thì lại hối hận, thành heo mất!

Nhìn về phía giường bên cạnh, cậu thở dài. Vùi mặt vào gối của Bùi Tiến Dũng, hít hà mấy cái cố tìm lấy một chút mùi hương của anh. Nhớ chồng quá, đi hai tuần rồi mà tới lấy một cuộc gọi cũng chưa có.

Nghĩ vậy, cậu liền lấy điện thoại gọi cho Bùi Tiến Dũng. Không biết giờ này anh đang làm gì nữa? Chắc là đang làm việc nhỉ?

- Alo, Dũng hả? Em đây...

Đầu dây bên kia sau một hồi lâu cũng nhấc máy, nhưng mà có lẽ bất ngờ khi nghe thấy giọng cậu

- Ơ... em, sao em lại gọi cho anh?

- Em chỉ định hỏi anh đang làn gì.

- Anh... anh đang làm việc. Thôi em cúp máy đi, anh bận lắm.

- Anh... Tút...Tút...

Hà Đức Chinh bĩu môi tỏ thái độ bất mãn. Bận thì bận chứ, có cần một cuộc nói chuyện cũng không thể không?

Cậu vẫn giữ cái suy nghĩ là Bùi Tiến Dũng bận rộn với công việc của công ty chứ không hề hay biết rằng bên kia, cách nửa vòng trái đất, Bùi Tiến Dũng không những không bận rộn mà còn đang rất thảnh thơi nằm ôm cậu tình nhân yêu quý đó.

- Anh à, ai gọi vậy, tập trung đi.

- Anh xin lỗi. Được rồi, làm cho em chết luôn.

- Đúng rồi... mạnh...mạnh lên anh...

Hà Đức Chinh nằm lăn qua lăn lại mấy vòng rồi quyết định ngồi dậy thay đồ, dự định đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn cùng đồ ăn vặt rồi sẽ qua rước bé Súp Lơ.

Khi cậu đi đến siêu thị thì tình cờ gặp được cậu nhân viên cấp dưới của anh, đây là một người anh rất tin tưởng, cũng là một trong những người có tham dự cuộc hôn nhân của anh và cậu.

Chẳng biết họ đã nói với nhau những gì, cũng chẳng biết cậu nhân viên kia đã kể với cậu điều gì. Chỉ biết là Hà Đức Chinh sau khi rời khỏi siêu thụ giống như một kẻ mất hồn, cứ thơ thơ thẩn thẩn.

Thẳng đến khi đón Súp Lơ về nhà, cậu vẫn thất thần như thế.

- Ba Chinh ơi, ba sao vậy?

Súp Lơ kéo kéo ống quần cậu khi thấy Hà Đức Chinh lơ đểnh mà con dao sắp cứa vào tay cũng không để ý.

Cậu giật mình, khẽ quay sang nhìn Súp Lơ mỉm cười rồi lắc đầ

- Ngoan, ra kia ngồi đi, ba sẽ đem đồ ăn ra. Được chứ?

Bé con lập tức gật gật cái đầu nhỏ rồi lon ton chạy ra bàn ngồi, ngoan ngoãn chờ đợi thức ăn.

( Dũng Chinh) YÊU NHƯ THUỞ BAN ĐẦUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ