Chương 16: Thu Hà Nội

568 42 8
                                    

- Bùi Tiến Dũng.

Hà Đức Chinh sau khi bị một lực khá là mạnh đẩy văng ra thì vội lồm cồm bò dậy xem thế nào.

Chỉ thấy Bùi Tiến Dũng đang nằm trên sân cỏ, hai tay đưa lên bịt kín mặt. Hà Đức Chinh lập tức chạy đến nâng người anh dậy, vội gỡ hai tay ra xem xét coi thế nào lại bị anh dằn lại, nhất quyết không chịu gỡ tay ra.

Mấy nhóc học trò thấy chuyện thì vội vàng chạy tới. Cậu bé vừa đá trái banh quỳ xuống đối diện Bùi Tiến Dũng, khóe mắt đã ầng ậc nước mắt, ngập ngừng xin lỗi.

Bùi Tiến Dũng nheo hai mắt cười cười, vỗ đầu cậu bé bảo là không sao, đừng khóc.

Súp Lơ cũng chạy tới ngồi cạnh anh, lo lắng vô cùng.

- Cái anh này, bỏ tay ra thì tôi mới coi có bị gì không chứ, cứ bịt bịt lại ai thấy cái gì mà coi nữa.

- Anh không sao, em đừng bận tâm mà.

- Bỏ tay ra.

- Anh không sao thật mà.

- Tôi bảo anh bỏ ra.

- Không bỏ.

- Bỏ.

- Không.

- Bỏ.

- Không mà...

Hà Đức Chinh đen mặt, cái tên này bây giờ chẳng những mặt dày mà còn cực kì lỳ lợm nữa. Được lắm.

Trên đời này chỉ có Hà Đức Chinh là có quyền nhây với anh thôi, anh đừng hòng nhây ngược lại với tôi.

Nghĩ thể, cậu liền đưa tay nhéo vào hông Bùi Tiến Dũng một cái rõ đau. Anh lập tức buông tay ra ôm lấy cái hông vừa bị nhéo. Còn ráng la thêm một tiếng.

- Sao em nhéo anh?

Hà Đức Chinh mặt kệ, lập tức đưa tay giữa lấy mặt của Bùi Tiến Dũng xem xét.

- Anh giữ nguyên như vậy, chảy máu mũi rồi kìa. Mấy đứa, ai rảnh thì chạy đi lấy dùm thầy cái khăn hay bông gòn gì đi. Còn lại giải tán chừa không khí cho chú ấy thở nữa, nếu không lát hồi phải gọi người tới hốt xác đấy.

Bùi Tiến Dũng nghe Hà Đức Chinh nói thế liền trợn tròn mắt liếc cậu. Cậu đương nhiên thấy được cái nhìn uất ức đó, nhưng mà cậu thèm quan tâm sao.

Chẳng lâu sau, một cậu nhóc đã vội vàng cầm lấy bịch bông gòn chạy lại đưa cho cậu. Hà Đức Chinh cám ơn một tiếng rồi bảo cậu nhóc dẫn Súp Lơ ra ngoài sân tiếp tục chơi bóng, để thằng bé ở lại lại mếu máo lo cho bố Dũng nó nữa.

Bây giờ nơi này chỉ còn lại hai người. Hà Đức Chinh một tay giữ mặt Bùi Tiến Dũng, một tay chăm chú lau đi vết máu trên mũi, cẩn thận đến nỗi chẳng để ý mặt mình đã gần như kê sát lại mặt người ta.

Đến khi Hà Đức Chinh ý thức được thì chỉ thấy người kia đang nhìn cậu mỉm cười. Gương mặt dần nóng lên, vội vàng đẩy Bùi Tiến Dũng ra xa.

Không gian dần trở nên ngượng ngập, chẳng ai nói với ai lời nào. Một lúc lâu sau, Bùi Tiến Dũng mới mở lời trước.

( Dũng Chinh) YÊU NHƯ THUỞ BAN ĐẦUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ