Chương 14: Ta còn yêu nhau không?

733 43 3
                                    

Bữa cơm gia đình diễn ra trong khung cảnh vui vẻ và tràn ngập tiếng cười. Thật ra là chỉ có Súp Lơ là líu lo liên tục thôi, Hà Đức Chinh đôi khi chêm vai câu ướp muối vào để phụ họa cho Súp Lơ, còn Bùi Tiến Dũng thì chỉ ngồi chăm chú ăn và nhìn hai người.

Súp Lơ sau khi ăn xong thì trở về phòng trước thế nên, trong căn bếp giờ đây chỉ còn lại hai người..

Bùi Tiến Dũng và Hà Đức Chinh, không ai nói với ai một câu, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân, không gian theo đó cũng trở nên ngượng ngập.

Hà Đức Chinh cố lơ đi người trước mặt, tỏ ra tự nhiên gắp thức ăn và ăn một cách bình thường. Bùi Tiến Dũng lại không được như cậu, cứ chốc lát lại ngước lên quan sát nét mặt của cậu, trong lòng tràn ngập câu hỏi. Không biết Đức Chinh ăn thế nào, có vừa miệng không? Chỉ sợ bản thân không vào bếp lâu rồi nên bây giờ nấu lại hương vị có chút kì quặc.

- A...

Không khí im lặng bỗng nhiên bị tiếng thét nhỏ của Hà Đức Chinh cắt ngang. Bùi Tiến Dũng giật mình, ngước mắt lên nhìn cậu, lo lắng hỏi, tay chân cũng trở nên cuống quýt

- Em bị gì thế? Có sao không? Anh nấu khó ăn quá hả? Anh... anh xin lỗi, nếu khó ăn quá thì không cần ăn nữa đâu, anh đặt đồ ăn đem tới cho em, được không?...

- Không, không phải, tôi bị cắn trúng lưỡi thôi.

Hà Đức Chinh khoác tay ý bảo không sao. Nhưng Bùi Tiến Dũng lại cuống lên nhanh chóng đứng bật dậy chạy lại tủ lạnh rót cho cậu ly nước.

Vừa đi miệng còn liên tục căn nhằn trách cậu hậu đậu quá, sao lại không cẩn thận, mặt khác lại lo lắng không biết có đau lắm không. Chính anh cũng không biết bản thân bây giờ thật sự trông giống như một ông cụ già suốt ngay cằn nhằn toàn những chuyện nhỏ nhặt.

Hà Đức Chinh thấy anh như vậy thì vừa tức cười lại vừa cảm thấy có chút xót xa trong lòng. Nếu như ba năm trước, anh có thể quan tâm cậu như vậy thì chắc cậu sẽ vui lắm... Mà thôi, chuyện của quá khứ rồi nhắc đến làm chi chỉ để thêm phiền lòng.

Bùi Tiến Dũng đưa ly nước cho cậu rồi quay lại ghế ngồi của mình. Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn thẳng vào gương mặt mà đêm nào anh cũng mơ tới. Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng lên tiếng

- Chinh này...

- Ừ?

- Chúng ta còn yêu nhau không?

Bàn tay đang cầm ly nước của Hà Đức Chinh bỗng nhiên khựng lại, có phải là bất chợt thoáng qua hay không, nhanh thôi nhưng anh nghĩ cậu đã khẽ run một nhịp.

Hà Đức Chinh nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn, không nói gì mà im lặng nghĩ về một thứ gì đó.

Cậu bây giờ thay đổi nhiều lắm, đôi mắt kia, giờ đây an yên như mặt hồ tĩnh lặng, không còn những cảm xúc quá ào ào mãnh liệt như trước, nhưng nó lại khiến anh không thể đọc được cậu đang nghĩ gì.

Qua một hồi lâu sau, Hà Đức Chinh mới nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng buông ra một câu.

- Có lẽ còn, nhưng đã là của 3 năm trước.

( Dũng Chinh) YÊU NHƯ THUỞ BAN ĐẦUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ