ses cheveux blonds

5.3K 644 79
                                    

tầm hiểu biết của jungkook khá hạn hẹp, không, phải gọi là vô cùng hạn hẹp khi em còn tưởng rằng màu tóc vàng chỉ dành riêng cho người pháp.

trong căn hộ nhỏ trên tầng thượng mà mụ parker cho em thuê, hầu như bao giờ jungkook cũng nghĩ về chúng. ồ, cũng không hẳn là mái tóc, em đang thả tâm tư của mình theo gã ăn mày nọ.

gã có suối tóc trông rối như tơ vò nhưng lại đẹp đến lạ lùng. đến khi jungkook giật mình vì tiếng gọi của mụ parker và thoát khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ ấy, em mới cảm thấy nhớ nhung làm sao, gã lang thang đó. may mắn thay, gã lại đến. không, phải gọi là jungkook đến mới đúng. em vừa bị mất việc, có lẽ cũng một phần do vốn hiểu biết chẳng mấy lớn của mình. nên như một điều hiển nhiên, em phải bôn ba từ con hẻm này đến con phố khác để xin một chân chạy vặt. mùa đông còn chưa qua đi, vậy mới chẳng tốt chút nào khi phải xách mông đi khỏi căn hộ của mụ parker.

sau đó, em thấy gã ăn mày. gã co rúm lại một góc bên vệ đường, dòng đời qua lại cũng chẳng ai quan tâm đến gã. người ta nói chỉ những người đồng cảnh ngộ mới hiểu nhau, có lẽ đúng. vì jungkook cảm thấy hình như người ăn xin tóc vàng hoe kia đang rất đói, và nhiều hơn có lẽ là lạnh.

"này anh ơi. anh có muốn một ít bánh mì không? hình như anh đang khá mệt, tôi nghĩ anh cần sự giúp đỡ." - em đưa tờ giấy báo gói gọn bánh mì nóng bên trong, cẩn thận lựa lời nói với kẻ lạ mặt.

nhưng gã chỉ nâng mi mắt lên nhìn jungkook một chút rồi lại cụp đầu xuống, hai tay đưa lên nhận lấy một chút thức ăn quý giá. ít nhất, chúng giúp gã sống sót qua ngày hôm nay.

còn jungkook, sau khi nghĩ mình đã giúp ích được bao nhiêu đó cho đời, em lại bỏ đi theo hướng gió đông. ở phía bên này, gã kim nọ vẫn mải mê ngắm nhìn con mồi của quý bà elizabeth.

***

một chân chạy vặt ở tòa soạn paris nghe có vẻ khá tuyệt. việc của jungkook chỉ là đi quanh thu dọn giấy tờ và rót vài cốc cà phê cho các nhân viên và phóng viên ở đó. may ra, em đã thoát khỏi tình trạng thất nghiệp.

mang gương mặt tươi rói về căn hộ, em quên mất mụ parker đang chờ em trả tiền thuê nhà. cầm cái chổi đứng chực ngay trước cửa, và cái dáng đứng của parker càng khiến mụ hung tợn hơn.

"tiền?" - mụ trợn mắt hỏi.

"t-tôi sẽ ứng trước tiền lương. xin bà.. hãy đợi một chút, một chút nữa thôi."

em đan hai tay vào nhau. vốn làm gì có cái chuyện ứng trước tiền lương chứ. người ta cho jungkook vào làm việc đã là may mắn lắm rồi, em nào dám đòi hỏi gì thêm.

"cút!" - mụ thét lên, ra hiệu cho con bé julie ném hành lý của jungkook ra ngoài.

"k-khoan! tôi sẽ trả... trả thêm tiền lãi mà!" - em lớn mật hứa hẹn mặc dù chẳng biết đào đâu ra tiền khi em còn chưa lo cho bản thân mình xong.

gã kim trên parisNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ