"Gọi sư phụ, cần phải dạy dỗ ngươi nhiều một chút." Lão nhân một khuôn mặt đầy vẻ "cầu hối lộ", trên tay không ngừng, thường thường ném chút đồ vào bình ấm.Giang Trừng sắc mặt có thể so với mùa đông khắc nghiệt.
Quỷ trận đã triệt hạ, trừ bỏ dấu vết của giới tiên lão nhân còn đang mân mê đồ vật chuẩn bị xử lý, các vết thương khác của Giang Trừng đều lành đến bảy tám phần.
Lão nhân nhịn đau dựng thẳng ngón tay cái lên, "Liền một tiếng! Hai cô nương bảo bối của ta cho ngươi chọn lựa một cái."
Nữ hung thi hơi cao một chút thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi, hướng Giang Trừng vứt cái mị nhãn. Cô nương thấp hơn một chút rõ ràng là trước khi chết còn là tiểu cô nương chưa nẩy nở, cao hứng mà nhảy nhót, bộ dạng rất là chờ mong.
"......" Giang Trừng vẫn là cố không được trong lòng cách ứng, "Ta đã sớm muốn hỏi ngươi, hung thi không nên là mỗi người dị thường hung hãn tiếng hô có thể đẩy lui người ba thước, hai cái này ...... Vì cái gì nhìn qua vẫn có thần trí?"
"Muốn biết?" Lão nhân cười tủm tỉm mà thò qua tới.
"Ừm."
"Gọi sư phụ sẽ dạy ngươi luyện như thế nào."
Giang Trừng liền một giây cũng không do dự, "Không gọi."
"Sách, ngươi quả nhiên......quả nhiên cùng sư huynh ngươi nói giống nhau như đúc." Lão nhân thất vọng mà lắc đầu, thật là chết ngoan cố không chịu thua.
"...... Hắn đã từng nói về ta với ông?" Giang Trừng hi vọng hỏi.
"Ừm, hắn còn nói hắn hại Giang gia các ngươi." Lão nhân túm lên một dúm bột phấn màu trắng như tro rải vào lửa, lửa liền oanh một chút biến thành màu xanh lam.
Giang Trừng mũi hừ một tiếng, "A." Quả nhiên là một bộ bát phong bất động.
Chờ Giang Trừng nổi trận lôi đình lão nhân cảm thấy kỳ, vội hỏi hắn: "Không thương tâm sư huynh ngươi ...... Vậy sao cùng người chạy?"
Giang Trừng xé rách vẻ ngoài bình tĩnh, hét to: "Ai thương tâm!!!"
Quả nhiên còn đang thương tâm......
Đại đồ đệ nói Giang Trừng giống như mèo xù lông, hắn đảo cảm thấy nhị đồ đệ như một con gấu mềm lòng, nhìn dọa người, nhưng lòng lại mỏng như tờ giấy, đâm một cái liền phá.
Lão nhân làm cái thủ thế mời các cô nương của lão làu nhàu thả khí xuống chén sành,là oán khí trên người của hung thi, oán khí qua một lúc, đến khi tô lên trên miệng vết thương của Giang Trừng, lại là lạnh băng.
Sau khi phẫn nộ là tĩnh mịch. Giang Trừng tùy ý hai cụ hung thi ở trên người hắn không nhẹ không nặng mà bôi tô lên, tựa hồ không cảm giác được đau đớn, nửa khép mắt, ánh mắt buông xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong một nháy mắt lão nhân cảm thấy, hắn so hung thi càng giống một khối thi thể, giống như ngay sau đó liền phải hủ bại thành tẫn.
Nhưng không thể nói gãy là gãy, coi như là một người không toàn vẹn, càng không đảm đương nổi kỳ vọng mà quỷ thần ký thác.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tiện Trừng] [CV] Nhữ Hồ Bất Quy? (Ngươi Sao Chẳng Quay Về?)
FanfictionTác giả: Liên Tư Không Nhược "Ngươi sao chẳng về?" Ngụy ca quay trở lại quá khứ, thay đổi muốn cứu sư tỷ và Kim Tử Hiên, nhưng y cũng phải đánh đổi một thứ. Cảnh báo: Truyện dài, chưa hoàn, nên chuẩn bị chiếu để ngồi hóng dưới hố. Nhân vật khả năng...