Hunny Bunnies and Tissue

1.2K 50 11
                                    

Summary : "Oh hunny-bunny, có chuyện gì vậy?"

Au : olliebrobeck from Archiveofourown

Original link (Eng) : https://archiveofourown.org/works/19883785

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

----------------------------------------------------

Stephen cảm thấy tồi tệ. Cơn đau bất biến ở bàn tay gã là một chuyện, nhưng gã cũng đang bị bệnh : hai bên thái dương của gã đau nhói và đôi mắt gã căng ra khiến gã nghĩ rằng chúng có thể sẽ phát nổ. Bàn tay gã run rẩy đến nỗi không thể tự xoa dịu cơn đau. Cơ thể gã đau nhói từ nhiệm vụ cuối của mình ở chiều không gian khác, những người mà gã không thể nhớ nổi vì việc suy nghĩ khiến gã càng đau đớn. Có lẽ đủ để ngẩng đầu lên và lấp đầy hộp giấy ăn; nói đến nó, gã nghĩ mình cần một hộp mới.

"Tony?" vị pháp sư vặn người. Lúc đó gã nghĩ rằng anh đã quay lại. Từ đâu? Có lẽ là từ cửa hàng; Stephen không thể nhớ nổi. Gã cố đứng dậy nhưng cơn đau chạy qua bụng gã, khiến gã kêu lên và giật mình ngã xuống. Chiếc giường  thậm chí còn chẳng thoải mái nữa. Nó có phải là giường của gã không? Stephen không thể mạo hiểm mở mắt ra, gã không muốn cơn đau đầu của mình tăng thêm nữa. Nếu gã không quên tắt đèn khi gã vấp ngã trên giường một cách thảm hại, gã cũng không buồn bởi sức mạnh không thể làm vậy vì pháp thuật của gã không hoạt động theo cách đó. Gã thừa nhận rằng mình muốn pháp thuật có thể làm điều đó (hay không nhỉ? Ôi chúa ơi).

Stephen bĩu môi. Từ khi nào mà gã cũng làm cả điều đó?

"Tonyyyy," gã kêu lên. Sai lầm. Nó gây áp lực lên bụng, khiến một cơn đau khác lan ra khắp cơ thể gã.

Stephen gọi tên Tony lần nữa. Cơ thể gã đau đến nỗi gần như không thể di chuyển. Khuôn mặt gã lạnh đến nỗi nó chạy dọc khắp người. Nó khiến gã ngạc nhiên  khi mình có năng lượng để đổi chiếc áo đã cáu bẩn của mình thành một trong những bộ đồ ngủ to của Tony - đủ to để gã có thể mặc vừa. Điều duy nhất khiến gã không khóc là nhờ bộ quần áo thoải mái; chúng có mùi của Tony.

Áo choàng - gã quên mất nó, tên nhóc yêu dấu - thoải mái vuốt ve mặt gã. Nó khá thô ráp, gã thấy vậy, nhưng cảm kích hành động đó. Sau đó gã nhận ra nó đang lau nước mắt trên mặt mình. Stephen thở dài. Chết tiệt.

Không quan tâm bảo vệ danh dự đã tổn thương của mình, gã dành phần năng lượng còn lại để gọi cho Tony cho tới khi anh quay lại. (Khi anh chưa quay lại)

IronStrange Transfiction 2.0Where stories live. Discover now