Rời xa

109 9 5
                                    


"Tình hình này không ổn rồi!" Tiêng bác sĩ vang lên. Không gian càng căng thẳng hơn. Câu nói của bác sĩ như nhát búa đập mạnh vào lồng ngực từng người xung quanh đây. Khuôn mặt mọi người lộ rõ sự lo lắng, chú tâm vào chàng trai đang mím chặt môi, hai bên thái dương còn vương giọt mồ hôi chẳng rõ là vì mệt hay vì đau nữa.

"Nếu tiếp tục tình trạng sẽ nghiêm trọng hơn đó!" Thú thật, câu nói đó cũng chả làm cho không khí tốt lành lên một chút nào cả.

"Em muốn như thế nào đây Nam Joon? Cho em lựa chọn đấy!" tiếng một staff lên tiếng.

Một số thành viên khác sau khi đã chỉnh trang, dặm lại lớp make-up liền chạy luôn ra chỗ chàng trai kia đang ngồi. Cơn đau có vẻ như chưa dứt mà hình như còn nhức hơn nữa. Nhìn xung quanh mọi người đang lo lắng, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn kia bỗng dung nở nụ cười hiền.

"Em tiếp tục. Xịt thuốc qua cho em thôi ạ!"

"Nam Joon à!"

"Hyung!" Tiếng các thành viên khác vang lên. "Không nhảy cũng được mà anh. Sức khỏe quan trọng hơn."

"Sao thế được!" Nam Joon cười "Các fan của chúng ta đã chờ chúng ta để được ngắm nhìn những màn trình diễn hoàn hảo nhất! Anh nhất định không để họ thất vọng đâu!"

"Nhưng..."

"Anh nói anh ổn mà Jungkook! Lo cho cái vai của em đi!" Nam Joon trấn an cậu em mình.

"Ok. Vậy ba phút nữa khi VCR kết thúc chúng ta bắt đầu!" Anh quản lí đập vai Nam Joon sau đó thông báo thời gian cho mọi người.

"Em không đồng ý! Kim Nam Joon, anh có thể lên sân khấu, nhưng phải ngồi ghế! Không thì anh ngồi im đấy, không đi đâu cả."

"Hari..."

"Noona"

Nam Joon nhìn cô gái đang chạy về phía anh. Trên tai cô đeo tai nghe gắn với bộ đàm dưới hông, vội vã tiến về phía anh, cất tiếng. Ầy, anh đã cố tránh chỗ có cô rồi mà, còn nhờ bên sân khấu gọi cô ra để đánh lạc hướng cô vậy mà cũng không được nữa. Cô gái đó tiến tới, chạm vào chân anh. Cơn đau dưới chân ngay lập tức khiến anh phải nhíu mày lại.

"Không được biểu diễn nữa." Cô lầm bầm sau đó nói vào mic "Đưa ghế lên sân khấu. RM sẽ không thực hiện vũ đạo."

"Không được!" Nam Joon lên tiếng "Hari! Nó không nghiêm trọng đến như vậy! Ahh."

"Như thế này mà không nghiêm trọng!" Cô gái cao giọng, đôi tay ấn vào chỗ sưng trên chân anh "Kim Nam Joon anh muốn què hay như thế nào!"

"Anh nói anh ổn là anh ổn! Anh sẽ không sao mà!"

Cô gái đó vẫn tảng lờ lời anh, trao đổi chút thông tin với bác sĩ. Anh đã nhìn thấy một staff khác mang ghế lên sân khấu. Anh không muốn vậy. Fan của anh, ARMY của anh đã phải chờ bao lâu bọn anh bao lâu. Tại sao anh lại có thể phụ lòng họ vì chút chấn thương nhỏ nhoi này chứ. Nhưng khổ nỗi cô gái kia lại cứng đầu không kém anh, nhất quyết một mực muốn anh phải ngồi trên cái ghế kia. Anh biết cô lo cho anh. Nhưng cô thực sự không biết cảm giác mình ngồi một chỗ nhìn mọi người biểu diễn, nhìn mọi người cháy bỏng hết mình, nhìn các thành viên chạy hết sân khấu nó buồn và tủi thân đến như nào đâu. Hơn nữa lại còn đem lại sự lo lắng cho các fan nữa.

[Fictiongirl], [RM-BTS], Chuyện ngày mưaWhere stories live. Discover now